Tiêu Hàn Tranh cũng không che giấu việc mình có thể nắm bắt tin tức kịp thời, chỉ có như vậy mới khiến phụ thân cặn bã này kiêng dè, bớt làm mấy việc thừa thãi.
Hắn cười cười: “Cảm ơn lời khen, quả thực tin tức của ta nhanh nhạy hơn ông nhiều.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Tên tiểu tử thúi này, không đánh hắn nên hắn ngứa đòn đúng không?
Ông ta lại hít một hơi thật sâu: “Ngươi không giúp ta xem bệnh, vậy chúng ta hợp tác được không?”
Trước khi đến, ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Tiêu Hàn Tranh từ chối xem bệnh.
Cho nên ông ta không vội, tất cả những gì ông ta cần làm bây giờ là làm dịu mối quan hệ, khiến đối phương cảm động mà xem bệnh cho ông ta.
Sở dĩ Tiêu Hàn Tranh nhắc tới việc bản đồ, là vì đã đoán được mục đích phụ thân cặn bã đến huyện Hà Dương, không thể nào chỉ đơn giản muốn chữa bệnh.
Phụ thân cặn bã này ngoài việc làm nhiều điều ngu ngốc vì Cát Xuân Như, thì bình thường vẫn rất lý trí và thông minh.
Ông ta biết trước kia đã gây thù với hắn, hắn sẽ không thể nào chữa bệnh cho ông ta.
Hắn lắc lư chén trà: “Hợp tác thế nào?”
Phụ thân cặn bã muốn lợi dụng hắn, nằm mơ đi.
Muốn tự tìm hố chôn mình hả, hắn chỉ còn cách thành toàn thôi.
Tiêu Nguyên Thạch không nói vòng vo: “Chung sức săn tìm kho báu.”
Ông ta phát hiện con trai ngày càng không đơn giản, tin tức nhanh nhạy, vốn ông ta chỉ muốn hợp tác để chống lại Cẩm vương nhưng giờ ông ta đã đổi ý rồi.
Dù sao con trai đã biết bản đồ bị trộm, ông ta cũng không có gì phải đề phòng nữa.
Con trai đã biết chuyện này, vậy người có tin tức vô cùng nhanh nhạy như hoàng đế hẳn cũng đã biết rồi?
Lần này ông ta thật sự bị tiện nhân Cát Xuân Như hại thê thảm.
Cho nên phải nhanh chóng tìm cách bù đắp lỗi lầm, chỉ có cách tìm ra kho báu, nguyên vẹn dâng lên cho hoàng đế.
Với tính tình của hoàng đế, sẽ không truy cứu việc trước đó ông ta lén vẽ lại và cất giấu bản đồ.
Tiêu Hàn Tranh cười nhạo: “Bản đồ bị trộm ông mới nghĩ đến việc hợp tác với ta, sao không làm từ sớm đi?”
Tiêu Nguyên Thạch chột dạ, thở dài một tiếng: “Ta vốn định chờ ngươi đến Bắc Thành rồi mới tìm ngươi hợp tác, ai ngờ lại bị trộm mất.”
Tiêu Hàn Tranh nhìn ông ta, cười như không cười: “Lời này chỉ có mình ông tin thôi.”
Hắn lại nhướng mày: “Giờ ông không có bản đồ, lấy cái gì hợp tác với ta?”
Ý của hắn rất rõ ràng, muốn hợp tác cũng được, hãy lấy ra thứ khiến hắn muốn hợp tác đi.
Muốn tay không bắt sói hả, mơ mộng hão huyền.
Tiêu Nguyên Thạch bị con trai làm cho khó xử, tuy trong lòng không muốn thừa nhận nhưng ông ta biết, con trai đã khác xưa rồi, là người tài giỏi, càng là kẻ tàn nhẫn.
Muốn lợi dụng tình cảm để đạt được lợi ích từ chỗ Tiêu Hàn Tranh, hoàn toàn vô dụng.
Đứa con này đúng là m.á.u lạnh vô tình, ít nhất là m.á.u lạnh với người cha này.
Ông ta suy nghĩ một lát, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Hàn Tranh: “Ngươi nhìn xem, đây là thành ý muốn hợp tác của ta.”
Tiêu Hàn Tranh cầm tờ giấy lên xem xét, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Quả nhiên, ngoài việc ông mê muội ngu xuẩn vì ả Cát Xuân Như, những phương diện khác vẫn còn dùng được.”
Đây là thư do người bên cạnh của công chúa tiền triều viết cho phụ thân cặn bã.
Phụ thân cặn bã đã phái người trà trộn vào trung tâm của đám người tiền triều kia.
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nói cái gì vậy hả? Có ai lại ăn nói với cha ruột như thế?
Ông ta chỉ mong con trai hãy nên người đi, đừng có học theo đứa con dâu hư hỏng Thời Khanh Lạc kia nữa.
“Thế nào, cái này đã đủ thành ý hợp tác rồi chứ.” Ông ta cũng biết mình không thể nói được con trai, chỉ có thể giận dỗi.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Thành ý này của ông vẫn chưa đủ.”
Hắn lại nói: “Ông đi làm một việc, sau khi làm xong chúng ta sẽ hợp tác.”
Thế lực mà phụ thân cặn bã cài vào tiền triều, thực sự có thể dùng được.
“Làm chuyện gì?” Tiêu Nguyên Thạch cầm tờ giấy về, rồi trực tiếp châm lửa đốt.