Sau khi bà đến Bắc Cương, đã từng nghe những công nhân trong xưởng và dân chúng nói về mấy việc làm xấu xa của người Cát quốc ở Bắc Cương. Quả thực là nhiều không kể hết, vì vậy trong thâm tâm của bà, chọn chúng đều là người xấu.

Khi kẻ xấu bị trừng trị, bà sẽ không mềm lòng cũng không đồng tình thương hại.

Nghe đến đây, suýt chút nữa Tam hoàng tử đã phun hết trà trong miệng ra.

Hoá ra Tiêu mẫu cảm thấy Thời Khanh Lạc lợi hại, nên mới tự tin và gan dạ thế này.

Hắn ta nhìn Thời Khanh Lạc: “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể xoay chuyển tình thế, biến bọn chúng trở thành cá thịt nằm trên thớt ư?”

Trước đó hắn ta đã truyền tin tức ra ngoài, sai một tên thân tín tương đối tin tưởng, đưa người đến cứu viện.

Nhưng chưa được bao lâu thì lại nhận được tin, người đến cứu viện bị một thế lực thần bí chặn đường.

Hắn ta đoán, tám chín phần mười là dư nghiệt của tiền triều làm.

Xem ra những tên đó đã thông đồng với Cát quốc, muốn bắt sống Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc đặt một quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?”

Tam hoàng tử ngơ ngác: “Rõ ràng chỗ nào?”

“Người đến cứu viện đều bị chặn lại, nhân số của chúng ta chỉ khoảng một nghìn người, sao đối phó nổi với mấy nghìn người?”

Hắn ta nói ra nghi vấn trong lòng: “Cho dù Tiêu Hàn Tranh có mang người tới, hắn mang được bao nhiêu người chứ?”

Không phải hắn ta sợ c.h.ế.t nhưng một khi bọn họ chết, Thời Khanh Lạc sẽ bị bắt, đối với Đại Lương đây là một rắc rối cực lớn.

Hắn ta sẽ làm trái sự giao phó của phụ hoàng.

Lương Vũ Lâm liếc Tam hoàng tử một cái: “Tiêu Nguyên Thạch và Hàn Tranh sẽ đến cùng nhau.”

Mỗi ngày ông và Thời Khanh Lạc đều thu được những tin tức riêng, sau đó sẽ trao đổi với nhau.

Cho nên sáng nay, khi Thời Khanh Lạc nhận được bồ câu đưa thư, Tiêu Nguyên Thạch chẳng những tới huyện Hà Dương, mà còn đang ra roi thúc ngựa mang theo người chạy đến tiểu trấn.

Lại “Tình cờ” gặp Tiêu Hàn Tranh đang bị quân đội của Cát quốc chặn đường.

Tiêu Nguyên Thạch là phó đô đốc, cộng với việc ông ta đã từng dẫn quân đi đánh giặc ở Bắc Cương, nền móng vẫn rất vững chắc.

Cho nên chỉ trong mấy ngày, ông ta đã huy động được mấy nghìn quân tinh nhuệ thẳng tiến đến tiểu trấn.

Đội ngũ cứu viện do lão tam gọi đến, chính là hỏa mù mà ông và con trai cả cố ý tung ra ngoài

Dù là người của Cẩm vương hay người của tiền triều muốn ngăn cản, đương nhiên đều sẽ nhắm mục tiêu vào đội cứu viện của Tam hoàng tử.

Hoàn toàn không thể nghĩ đến, người của Tiêu Nguyên Thạch lại bất ngờ xuất hiện.

Đương nhiên trong mắt người khác, đây là việc ngoài ý muốn nhưng trong mắt ông, đây là “Công lao” của con trai cả.

Từng bước từng bước tính kế cha ruột, ông thích lắm.

Chắc hẳn Tiêu Nguyên Thạch sẽ tức hộc máu, hối hận vì đã tự ý chạy đến huyện Hà Dương, sau đó rơi xuống hố do chính con trai mình đào.

Tam hoàng tử nghe hoàng thúc nói xong, cái hiểu cái không: “Ý hoàng thúc là, Tiêu Nguyên Thạch sẽ mang binh tới cứu chúng ta sao?”

Lương Vũ Lâm gật đầu: “Cứ cho là vậy đi, mặc dù hắn ta không tự nguyện.”

Tam hoàng tử có hơi không hiểu: “Không tự nguyện?”

Thời Khanh Lạc bật cười: “Còn phải hỏi nữa sao?”

Thảo nào hoàng đế lại phái Tam hoàng tử đến Bắc Cương để rèn luyện, ngoài mặt làm vậy để đối phó và đàn áp với người bên ngoài.

Nhưng thực ra là thu hút sự chú ý của mọi người, để Nghệ vương và tiểu tướng công dễ bề hành sự.

Nếu không, cho người thẳng tính như vậy đến đây, làm sao đảm đương nổi việc thu phục Bắc Cương.

Lương Vũ Lâm nói với giọng điệu có phần chán ghét: “Chúng ta tiếp tục chơi cờ, không nói chuyện với hắn nữa.”

Quá không thông minh.

Hoàng đế lập con vợ cả làm thái tử, ngoài việc danh chính ngôn thuận, có lẽ cũng cảm thấy đầu óc của mấy thằng con khác không được thông minh lắm.

Hậu cung của hoàng huynh có biết bao nữ nhân, lại sinh biết bao nhiêu con trai nhưng lại chẳng có tí chất lượng nào.

Cũng may là vẫn còn thái tử dùng được, nếu không, chậc chậc, chắc hoàng đế khóc thét mất.

Cho nên vẫn là ông thông minh, cưới một thê tử là đủ, còn có con trai cả và con dâu cả tài giỏi, có con gái đơn thuần đáng yêu lại thông minh và một đứa con trai nhỏ tài trí lanh lợi.

Dù con trai cả, con gái và con trai nhỏ đều không phải ruột rà của ông, ông cũng hoàn toàn không để ý……



Tam hoàng tử: “……” Hắn ta lại bị hoàng thúc ghét bỏ, đây có thật là thúc thúc ruột của mình không vậy?

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Thật là, chúng ta ưu tú quá nên cũng thật cô đơn. Chẳng có mấy người hiểu được.”

Đây cũng là một nguyên nhân khiến nàng tôn trọng Nghệ vương như cha chồng tương lai, vị phúc hắc vương gia này cảm giác như người nhà của bọn nàng vậy.

Nghệ vương rất tán thành: “Đúng vậy, đúng là lý lẽ này.”

Tam hoàng tử: “……” Hắn cảm thấy mình sắp tự kỷ đến nơi rồi.

Lần này hắn rất thông minh không hề hỏi lại, nếu không lại bị ghét bỏ.

Hắn ta sẽ chờ xem, hai người quá ưu tú này, không đúng, còn phải chờ thêm Tiêu Hàn Tranh nữa.

Ba người quá ưu tú này, làm thế nào khiến người của Cát quốc như cá nằm trên thớt.

Lại nhìn bộ dạng tất nhiên là vậy của Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê.

Trước đó hắn ta vẫn không hiểu nhưng giờ đã hiểu, tại sao hoàng thúc lại coi trọng Tiêu mẫu rồi.

Đúng là người một nhà, giống nhau như đúc!

Bên kia, một lần nữa lại bị quân của Cát quốc chặn đường.

Tiêu Nguyên Thạch vất vả lắm mới tiêu diệt được, vừa quay đầu lại thì thấy con trai mình đang dựa vào xe ngựa, tay bưng chén trà, nhàn nhã nhìn ông ta.

Ông ta tức giận nói: “Ngươi cứ đúng đó không làm gì sao?”

Thật khốn nạn mà, từ khi ông ta và Tiêu Hàn Tranh gặp nhau, mỗi lần gặp địch, gặp nguy hiểm hay phiền phức gì đều đổ hết lên người ông ta……

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Tiêu phó đô đốc, có phải ông hiểu lầm gì không?”

Tiêu Nguyên Thạch không hiểu: “Hiểu lầm cái gì?”

Vẻ mặt Tiêu Hàn Tranh hùng hồn, ăn nói rất có lý lẽ: “Ta chỉ là quan văn, gặp phải chuyện thế này, đương nhiên phải để quan võ như ông đứng ra giải quyết chứ.”

“Nếu không ta đi làm tướng quân rồi, không cần làm huyện lệnh nữa.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ngươi cho rằng ông đây không biết võ công của ngươi cao cường ra sao ư, quan văn cái rắm ấy.

Sao ông ta lại sinh ra thằng con trai báo đời ông ta thế này chứ……

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện, không chỉ đứa con dâu xấu tính Thời Khanh Lạc kia làm ông giận, mà thằng con cả cũng làm ông tức không kém.

Ông nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, cau mày hỏi: “Sao lại có nhiều quân đội Cát quốc đến chặn đánh như vậy?”

Có phải Cát quốc điên rồi không?

Tiêu Hàn Tranh ngước mắt nhìn ông, cười đáp: “Vì nương tử của ta rất đáng giá.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Quả nhiên con trai bị con dâu xấu tính dạy hư rồi, đến cách nói chuyện cũng ngày càng giống nhau.

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play