Sau nửa canh giờ, Thời Khanh Lạc đã bị đánh bại.
“Ta thua rồi.” Nàng phát hiện cái người đen tối này là một cao thủ chơi cờ, rất giống tiểu tướng công.
Thời Khanh Lạc không quan tâm đến chuyện thắng thua, vẫn rất hào hứng chơi cờ với Nghệ vương.
Nàng nhìn sắc trời: “Đến lúc rồi.”
Nghệ Vương thật không ngờ tài đánh cờ của Thời Khanh Lạc lại cao siêu như vậy, có thể đấu với ông một lúc lâu như thế, tìm khắp Đại Lương cũng không tới mười người.
Không hổ là con dâu của ông, tất nhiên tài đánh cờ của con trai cả giỏi hơn.
Quả nhiên, trời định sẵn bọn họ là một gia đình mà.
Ông cười đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Thời Khanh Lạc cũng đứng lên: "Vâng.”
Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê vẫn chưa ngủ, ngồi bên cạnh Thời Khanh Lạc, nhìn hai người chơi cờ.
Các nàng cũng biết đánh nhưng tài nghệ kém rất xa hai người họ, có điều vẫn rất thích thú xem.
Tiêu mẫu kéo tay áo Thời Khanh Lạc: “Khanh Lạc, ta và Bạch Lê sẽ đi cùng con.”
Bà muốn ở bên cạnh con dâu, hơn nữa bà cũng có hơi tò mò nàng và Nghệ vương muốn làm gì.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Được ạ, ta cũng định đưa mẫu thân và tiểu muội đi cùng đây.”
Phải đi mở rộng tầm nhìn, quan sát mọi thứ mới tốt.
Thế là hai người mẫu thân và con dâu dắt tay nhau ra ngoài.
Nghệ vương đi sau lưng, vẻ mặt ấm áp nhìn ba người, trong ánh mắt là sự bao dung và yêu chiều.
Tam hoàng tử đang định nói chuyện với hoàng thúc, thấy thế thì trố mắt mà nhìn.
Ánh mắt này của hoàng thúc là sao? Sao cứ thấy sai sai thế nào nhỉ?
Cái ánh mắt như nhìn người nhà này, nếu đổi thành Tiêu Hàn Tranh thì sẽ hợp lý hơn đó.
Lương Vũ Lâm thấy cháu trai ngốc nghếch đang nhìn chằm chằm vào mình, ông lại thấy rất quái lạ, không nói nên lời.
Hoàng huynh của ông thông minh, đầy mưu mô và lòng dạ đen tối như vậy, sao có thể sinh ra mấy đứa con trai khờ khạo ngốc nghếch thế này chứ?
Quả nhiên, vẫn là con trai cả của ông thông minh cơ trí, không ngốc nghếch như Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Lương Vũ Lâm cố ý đi chậm vài bước, chờ cho mấy người Thời Khanh Lạc đi xa.
Ông mới thì thầm nói bên tai Tam hoàng tử: “Sau này Thời Khanh Lạc sẽ là con dâu của ta, giờ đã hiểu chưa.”
Nếu không cứ để hắn ta lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch, khiến ông chẳng cách nào nhìn thẳng nổi.
Tam hoàng tử: “……” Hắn ta không nghe lầm chứ?
Hắn ta lại trố mắt lần nữa: “Hoàng thúc, ý người là thật ra Tiêu Hàn Tranh là con trai ruột của người sao?”
Hoàng thúc đã cho Tiêu Nguyên Thạch đội đón xanh từ rất lâu rồi ư?
Lương Vũ Lâm: “……” Cháu trai ngu quá thì phải làm sao bây giờ?
“Đồ ngốc, ý ta là, sau này mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh sẽ là vương phi của ta.”
“Vậy chẳng phải Thời Khanh Lạc sẽ thành con dâu của ta sao?”
“Ngươi động não một chút có được không? Chẳng trách lại bị độc phụ như Phục Văn Tranh đùa bỡn.”
Ông sợ cháu trai khờ khạo sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì đó, nếu để thê tử và con dâu hiểu lầm sẽ không hay.
Tam hoàng tử tủi thân vô cùng: “……” Hoàng thúc không thể nói chuyện đàng hoàng sao, còn lấy Phục Văn Tranh ra đả kích mình nữa.
Giờ hắn ta đã hiểu, hoàng thúc để ý đến mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh, chẳng trách lại nhìn người ta bằng ánh mắt đó.
“Ta đã hiểu.”
Hắn ta không khỏi nhìn hoàng thúc anh tuấn phong nhã: “Khẩu vị của ngài đặc biệt thật.”
Vậy mà lại thích nữ nhân đã hòa ly, còn có con cái đã lớn.
Không phải hắn ta khinh thường hay coi nhẹ Tiêu mẫu, chỉ không ngờ hoàng thúc lại thích mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh.
Lương Vũ Lâm nhướng mày: “Ta cảm thấy ta rất bình thường, nếu muốn nói đến khẩu vị nặng, phải kể đến người trong hoàng thất như ngươi kìa.”
“Cũng chỉ có ngươi mới xem Phục Văn Tranh như bảo bối, Cẩm vương cũng có bệnh, ngươi đúng là ngu ngốc.”
Tam hoàng tử: “……” Hắn ta bị ghét bỏ đến nổi không nói nên lời.
Hắn ta dùng ánh mắt không thể diễn tả nổi để nhìn hoàng thúc.