Bồ câu đưa thư nhánh chóng bay về hướng huyện Hà Dương.

Lần này không trì hoãn nữa, ra roi thúc ngựa lên đường, chạng vạng đã về tới tiểu trấn.

Lương Vũ Lâm đã nhận được tin tức, dẫn người chạy tới.

Thấy mấy người Tiêu mẫu không sao, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mọi người không sao là tốt rồi.”

Đôi mắt ông trở nên lạnh lùng: “Bọn người tiền triều và Cát quốc, bổn vương sẽ nhớ kỹ.”

Dám tính kế thê tử của ông, hãy chờ đó.

Nếu không tình cờ gặp được lão tam thì thê tử và con dâu, cả con gái nữa, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, rơi vào cái bẫy của bọn người Cát quốc.

Nghĩ đến các nàng sẽ gặp chuyện, trong lòng ông rất tức giận, càng không biết phải ăn nói với con trai cả thế nào.

Tam hoàng tử thấy ánh mắt của hoàng thúc, biết ông đang rất giận.

Trong lòng thấy hơi cảm động, cảm thấy hoàng thúc tức giận vì biết hắn ta bị tập kích.

Nếu Nghệ Vương biết suy nghĩ này của hắn ta, sẽ nói hắn ta cút sang một bên đi, ai thèm vì ngươi chứ, nghĩ nhiều rồi đó!

Thời Khanh Lạc thấy Tam hoàng tử dường như có chuyện muốn nói với Nghệ vương.

Nàng cũng không có hứng thú nghe.

“Chúng ta về viện nghỉ ngơi đi, có lẽ tướng công ta sắp tới rồi.”

Lương Vũ Lâm biết trong tay Thời Khanh Lạc có mấy con chim bồ câu đưa thư rất thông minh. Chắc hẳn nàng đã báo những việc xảy ra buổi sáng cho Tiêu Hàn Tranh biết rồi.

Con trai cả quan tâm người ta như vậy, nhất định sẽ đưa người tới đây ngay.

Ông gật đầu nói: “Chúng ta cứ ở đây chờ chi viện của những nơi khác đến. Nếu ta đoán không sai, Cát quốc sẽ sớm cho người đến bao vây chỗ này.”

Lúc ông nhận được tin tức, đã dùng ưng truyền tin, điều động người đến.

Ông nhắc nhở Thời Khanh Lạc: “Các ngươi cũng hãy chuẩn bị tinh thần, sắp tới sẽ diễn một trận chiến ác liệt.”

Bọn họ không ngờ Cát quốc lại đột nhiên hạ lệnh cho bắt sống Thời Khanh Lạc, nên cảm thấy việc này khá rắc rối.

Cũng may mà ông đến đây. Hoàng huynh và mẫu hậu đều không yên tâm, nhất là sau lần ám sát đó, không chỉ phái rất nhiều người đến bảo vệ ông, còn cho ông quyền điều quân ở biên cương.

Cho nên ông đã chuẩn bị một số việc.

Hơn nữa, ông tin tưởng con trai cả ở huyện Hà Dương xa xôi không phải người có thể ngồi yên chịu chết.

Thời Khanh Lạc đã dự liệu trước: “Ừm, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau đó đưa mẹ chồng và em chồng về viện nghỉ ngơi.

Trở về viện, Thời Khanh Lạc ngồi xuống hỏi hai người: “Mẫu thân, tiểu muội, hai người có sợ không?”

Tiêu mẫu duỗi tay nắm lấy tay nàng, khẽ cười: “Không sợ.”

Bà lại nói: “Cảm giác rất kích thích, cho nên con không cần lo lắng.”

Trước đây bà yếu đuối, nhát gan nhưng giờ đã buông bỏ được, sống trên đời phải trải qua nhiều việc mới tốt.

Những người đó muốn bắt con dâu của bà, bà không thể nói rằng bà có thể bảo vệ con dâu không bị bắt đi nhưng bà sẽ luôn ở bên cạnh con dâu.

Tiêu Bạch Lê cầm tay còn lại của Thời Khanh Lạc: “Tẩu tẩu, muội và mẫu thân sẽ luôn ở bên cạnh tẩu.”

Giờ nàng ấy thật sự không e ngại hay sợ sệt điều gì nữa.

Trong lòng Thời Khanh Lạc bỗng ấm áp, đây là sức mạnh của gia đình: “Được!”

Bên kia, Lương Vũ Lâm đang bàn bạc với Tam hoàng tử.

Cũng tìm được một chỗ quan trọng của biên cảnh Cát quốc trên tấm bản đồ trong tay của Tam hoàng tử, trong đầu vạch ra một kế hoạch.

Ông cũng đã phái người đi bảo vệ toàn bộ tiểu trấn này thật nghiêm ngặt.

Những gian tế phát hiện trước đó đã bị tóm gọn, loại bỏ trước mọi bất trắc và nguy hiểm có thể xảy ra.

Vào cùng ngày, Tiêu Hàn Tranh đã nhận được tin tức.

Hắn không ngờ những người đó lại dám xuống tay với tiểu thê tử của hắn.

Nên ngay đêm đó, bọn họ mang theo thủ vệ của huyện thành, cộng với mấy thị vệ của Hề Duệ và nữ binh do Tịch Dung đưa đến, đánh bất ngờ vào nơi mà Cát quốc cho người mai phục.



Tuy có một ít người bị thương nhưng đã tiêu diệt hết đội quân tinh nhuệ do Cát quốc mai phục.

Sau đó lại đến nơi khác, nhân lúc nửa đêm bọn chúng lơ là cảnh giác, đã quét sạch một đội tinh nhuệ khác của Cát quốc.

Xong xuôi mới quay về huyện thành chỉnh đốn nghỉ ngơi mấy canh giờ, rồi giao hết mọi chuyện trong huyện nha cho Phỉ Dục Triết, đưa theo Tịch Dung và nhóm nữ binh lên đường đến tiểu trấn.

Còn phái người chanh chóng đến Bắc Thành, truyền tin tức cho Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch không ngồi xe ngựa, mà dẫn theo người ra roi thúc ngựa đến huyện Hà Dương.

Cho nên, khi còn cách huyện Hà Dương hai ngày đi đường, đã gặp người của Tiêu Hàn Tranh.

“Phó đô đốc, đây là thư mà đại nhân chúng tôi gửi cho ngài.”

Tiêu Nguyên Thạch cũng không ngạc nhiên mấy về việc Tiêu Hàn Tranh biết ông ta sẽ tới huyện Hà Dương.

Ông ta còn nghi ngờ rằng, Tiêu Hàn Tranh có thể đã biết việc Cát Xuân Như bỏ thuốc ông.

Đối với bức thư đột ngột tới, thật lòng ông ta thấy rất khó hiểu.

Chẳng lẽ Tiêu Hàn Tranh biết chuyện, vì không muốn cho ông ta chữa bệnh nên mới viết thư tới, ngăn cản ông ta đến huyện Hà Dương ư?

Tiêu Nguyên Thạch có hơi thấp thỏm mở lá thư ra.

Xem xong bức thư, sắc mặt ông ta bỗng thay đổi.

Trong thư không đề cập đến bất cứ việc gì xảy ra ở Bắc Thành, chỉ nói người của Cát quốc muốn đối phó với Tam hoàng tử, Nghệ Vương và Phúc Bảo quận chúa bị bao vây.

Ông ta thân là phó đô đốc, nếu đã biết việc này, tất nhiên phải cho người đến cứu viện.

Nếu chẳng may ba người kia gặp phải chuyện gì, mà ông ta lại ngồi yên không giúp đỡ, hoàng đế biết được sẽ không tha cho ông ta.

Cũng do “Con trai tốt” kia của ông ta báo tin này đến, đúng là gây thêm phiền phức, muốn cột ông ta vào chuyện này đây mà.

Chắc hẳn trước khi ra ngoài hắn đã tính toán rồi, nếu không sao có thể xảy ra được

Bây giờ không còn cách nào, chẳng những phải đẩy nhanh tốc độ đi đường, ông ta còn phái hai tên thân tín đến gần đó điều binh.

Ngày hôm sau, xung quanh tiểu trấn xuất hiện một số quân tinh nhuệ của Cát quốc.

Bọn chúng muốn tấn công tiểu trấn nhưng đã bị những người canh gác nghiêm ngặt của Nghệ vương chặn lại.

Tiểu trấn được Nghệ vương chọn làm xưởng đóng hộp, ban đầu đây là một căn cứ quân sự quan trọng của Đại Lương.

Cho nên tường thành bên ngoài tiểu trấn đã được cho xây dựng rất cao, có trọng binh canh gác.

Điều này cũng để đảm bảo an toàn cho xưởng đóng hộp, nơi này gần biên giới, rất dễ thu hút những kẻ có dã tâm.

Trước đó quân đội của Cát quốc đã từng đến đây quấy rối nhưng không đánh hạ nơi này, sau đó cũng không còn thấy đến nữa.

Lần này đến đây, hàm chứa ý định không buông tha, thất bại một lần thì hôm sau sẽ đến công thành tiếp.

Thời Khanh Lạc đi theo Nghệ vương và Tam hoàng tử lên tường thành xem thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play