Bồ câu đưa thư nhánh chóng bay về hướng huyện Hà Dương.
Lần này không trì hoãn nữa, ra roi thúc ngựa lên đường, chạng vạng đã về tới tiểu trấn.
Lương Vũ Lâm đã nhận được tin tức, dẫn người chạy tới.
Thấy mấy người Tiêu mẫu không sao, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Mọi người không sao là tốt rồi.”
Đôi mắt ông trở nên lạnh lùng: “Bọn người tiền triều và Cát quốc, bổn vương sẽ nhớ kỹ.”
Dám tính kế thê tử của ông, hãy chờ đó.
Nếu không tình cờ gặp được lão tam thì thê tử và con dâu, cả con gái nữa, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, rơi vào cái bẫy của bọn người Cát quốc.
Nghĩ đến các nàng sẽ gặp chuyện, trong lòng ông rất tức giận, càng không biết phải ăn nói với con trai cả thế nào.
Tam hoàng tử thấy ánh mắt của hoàng thúc, biết ông đang rất giận.
Trong lòng thấy hơi cảm động, cảm thấy hoàng thúc tức giận vì biết hắn ta bị tập kích.
Nếu Nghệ Vương biết suy nghĩ này của hắn ta, sẽ nói hắn ta cút sang một bên đi, ai thèm vì ngươi chứ, nghĩ nhiều rồi đó!
Thời Khanh Lạc thấy Tam hoàng tử dường như có chuyện muốn nói với Nghệ vương.
Nàng cũng không có hứng thú nghe.
“Chúng ta về viện nghỉ ngơi đi, có lẽ tướng công ta sắp tới rồi.”
Lương Vũ Lâm biết trong tay Thời Khanh Lạc có mấy con chim bồ câu đưa thư rất thông minh. Chắc hẳn nàng đã báo những việc xảy ra buổi sáng cho Tiêu Hàn Tranh biết rồi.
Con trai cả quan tâm người ta như vậy, nhất định sẽ đưa người tới đây ngay.
Ông gật đầu nói: “Chúng ta cứ ở đây chờ chi viện của những nơi khác đến. Nếu ta đoán không sai, Cát quốc sẽ sớm cho người đến bao vây chỗ này.”
Lúc ông nhận được tin tức, đã dùng ưng truyền tin, điều động người đến.
Ông nhắc nhở Thời Khanh Lạc: “Các ngươi cũng hãy chuẩn bị tinh thần, sắp tới sẽ diễn một trận chiến ác liệt.”
Bọn họ không ngờ Cát quốc lại đột nhiên hạ lệnh cho bắt sống Thời Khanh Lạc, nên cảm thấy việc này khá rắc rối.
Cũng may mà ông đến đây. Hoàng huynh và mẫu hậu đều không yên tâm, nhất là sau lần ám sát đó, không chỉ phái rất nhiều người đến bảo vệ ông, còn cho ông quyền điều quân ở biên cương.
Cho nên ông đã chuẩn bị một số việc.
Hơn nữa, ông tin tưởng con trai cả ở huyện Hà Dương xa xôi không phải người có thể ngồi yên chịu chết.
Thời Khanh Lạc đã dự liệu trước: “Ừm, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Sau đó đưa mẹ chồng và em chồng về viện nghỉ ngơi.
Trở về viện, Thời Khanh Lạc ngồi xuống hỏi hai người: “Mẫu thân, tiểu muội, hai người có sợ không?”
Tiêu mẫu duỗi tay nắm lấy tay nàng, khẽ cười: “Không sợ.”
Bà lại nói: “Cảm giác rất kích thích, cho nên con không cần lo lắng.”
Trước đây bà yếu đuối, nhát gan nhưng giờ đã buông bỏ được, sống trên đời phải trải qua nhiều việc mới tốt.
Những người đó muốn bắt con dâu của bà, bà không thể nói rằng bà có thể bảo vệ con dâu không bị bắt đi nhưng bà sẽ luôn ở bên cạnh con dâu.
Tiêu Bạch Lê cầm tay còn lại của Thời Khanh Lạc: “Tẩu tẩu, muội và mẫu thân sẽ luôn ở bên cạnh tẩu.”
Giờ nàng ấy thật sự không e ngại hay sợ sệt điều gì nữa.
Trong lòng Thời Khanh Lạc bỗng ấm áp, đây là sức mạnh của gia đình: “Được!”
Bên kia, Lương Vũ Lâm đang bàn bạc với Tam hoàng tử.
Cũng tìm được một chỗ quan trọng của biên cảnh Cát quốc trên tấm bản đồ trong tay của Tam hoàng tử, trong đầu vạch ra một kế hoạch.
Ông cũng đã phái người đi bảo vệ toàn bộ tiểu trấn này thật nghiêm ngặt.
Những gian tế phát hiện trước đó đã bị tóm gọn, loại bỏ trước mọi bất trắc và nguy hiểm có thể xảy ra.
Vào cùng ngày, Tiêu Hàn Tranh đã nhận được tin tức.
Hắn không ngờ những người đó lại dám xuống tay với tiểu thê tử của hắn.
Nên ngay đêm đó, bọn họ mang theo thủ vệ của huyện thành, cộng với mấy thị vệ của Hề Duệ và nữ binh do Tịch Dung đưa đến, đánh bất ngờ vào nơi mà Cát quốc cho người mai phục.