Lúc này ông ta thật sự nghẹn khuất: “Được, ta sẽ phái người đi tìm, làm phiền rồi.”
“Chuyện ta trúng độc còn hy vọng ngươi không tiết lộ ra ngoài.”
Lão lang trung xua tay: “Phó đô đốc yên tâm, chút y đức này ta còn có.”
“Nếu là có người hỏi, ta sẽ nói ngươi gần đây nôn nóng phát cáu, cũng không phải bệnh gì nặng.”
Tiêu Nguyên Thạch lúc này mới gật đầu, tự mình tiễn người ra ngoài.
Sau đó ngồi ở trong thư phòng phát ngốc cả đêm.
Trong đầu tất cả đều là quá khứ đã từng trải qua, cùng với hối hận thật sâu.
Sau khi hừng đông, ông ta phân phó người đuổi Cát Xuân Như ra khỏi phủ phó đô đốc.
Cũng tuyên bố với bên ngoài, nàng ta độc hại tiểu thư con vợ cả, cho nên mới bị đuổi ra ngoài.
Ông ta không muốn lại nhìn thấy Cát Xuân Như thêm một chút nào, nếu không ông ta sợ mình sẽ không nhịn được lại muốn bóp c.h.ế.t nàng ta.
Nhưng ông ta thật sự không muốn tiện nghi cho nàng ta, ông ta muốn cho nàng ta biết, rời khỏi Tiêu Nguyên Thạch này, nàng ta cái gì cũng đều không phải.
Làm nàng ta lại thể nghiệm thật tốt, hai đệ đệ muội muội bạch nhãn lang kia của nàng ta.
Sau đó ông ta phân phó người hầu thân cận đi xuống chuẩn bị, ông ta muốn đi huyện Hà Dương.
Bên kia, Cát Xuân Như đã thu thập tay nải thật tốt, nàng ta khâu một lớp vải lót bên trong bụng tay nải rồi bỏ tất cả ngân phiếu còn lại của mình ở trong đó.
Còn đóng gói lại tất cả đồ trang sức cùng cẩm y hoa phục.
Nàng ta biết tính tình của Tiêu Nguyên Thạch, nếu đã không yêu nàng ta, lúc sau lại biết trị không hết, tám chín phần mười sẽ thực hiện lời nói lúc trước, đuổi nàng ta ra khỏi phủ.
Cho nên sau khi người hầu của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện, nàng ta tương đối có cốt khí tự mình mang theo nha hoàn, cầm tay nải rời đi, như vậy còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm.
Tiêu Nguyên Thạch cũng cho phép Cát Xuân Như mang theo tiền bạc cùng quần áo trang sức, ông ta cố ý để nàng ta mang đi.
Như vậy thì Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị mới có thể thu lưu Cát Xuân Như.
Mà chờ đến sau khi tiền tiêu hết sạch, ông ta muốn đi nhìn xem Cát Xuân Như sẽ bị đệ đệ mà nàng ta tín nhiệm nhất, đáng tin cậy nhất đối đãi như thế nào.
Nếu bàn về tàn nhẫn, ông ta cũng không thua nàng ta.
Cát Xuân Như mang theo khế ước bán thân của hai nha hoàn, rời khỏi phủ phó đô đốc.
Đứng ở cửa nàng ta dừng lại xoay người nhìn ngắm, trong mắt toàn là hận ý cùng không cam lòng.
Quản gia nhìn về phía ánh mắt của nàng ta mang theo khinh thường, sau đó bảo người đóng cửa phủ thật mạnh.
Tầm mắt bị ngăn cách, đôi tay của Cát Xuân Như nắm chặt thành quyền, tên mắt chó nhìn người thấp.
Chỉ cần tương lai Nhị hoàng tử có thể lên làm hoàng đế, muội muội nàng ta ít nhất cũng là một quý phi, nàng ta lại đến tính sổ cùng những người này.
Đến lúc đó nàng ta sẽ chờ bọn họ quỳ xuống cầu xin mình.
“Đi!” Nàng ta sắc mặt âm trầm, mang theo hai nha hoàn rời đi.
Xe ngựa của phủ phó đô đốc cũng không có cho các nàng dùng, nàng ta bảo nha hoàn đi mướn một chiếc, trực tiếp đi đến viện mà Cát Xuân Nghĩa đã mua lúc trước.
Thời điểm Cát Xuân Như đến, Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị vẫn còn đang ngủ.
Gõ của nửa ngày, Cát Xuân Nghĩa mới bực bội đi ra mở cửa.
Nhìn thấy đứng ngoài cửa là Cát Xuân Như, hắn ta lập tức thu liễm biểu tình, thay đổi thành dáng vẻ tươi cười thân thiết, “Tỷ, tỷ tới thăm ta.”
Ngày hôm qua Ngưu thị còn thương lượng cùng hắn ta, làm sao để có thể lừa được chút tiền từ trong tay tỷ tỷ, tỷ tỷ đã chủ động tới cửa.
Cát Xuân Như trong lòng có chút lúng túng, rốt cuộc nàng ta cũng là bị Tiêu Nguyên Thạch đuổi ra khỏi cửa.
Nàng ta nói: “Chúng ta đi vào rồi nói.”
Cát Xuân Nghĩa lập tức mở cửa: “Được.”
Nhìn thấy trong tay nàng ta và trong tay hai nha hoàn đều cầm theo vài tay nải ánh mắt hắn ta sáng lên.
Chủ động duỗi tay đón lấy tay nải trong tay Cát Xuân Như: “Tỷ tỷ, để ta.”
Cát Xuân Như giao tay nải cho hắn ta, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là đệ đệ tri kỷ.
Cát Xuân Nghĩa đón lấy, thiếu chút nữa lỡ tay làm rơi trên mặt đất: “Tỷ, đây là cái gì? Sao lại nặng như vậy.”
Cát Xuân Như nói: “Đồ trang sức cùng một ít bạc của ta.”