Đào Liễu nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Đô đốc, ta muốn nàng ta bị nhiễm đậu mùa mà chết."
Những người này có thể để cho trẻ con dính bệnh đậu mùa, nàng ta tin tưởng, người của Tiêu Nguyên Thạch tất nhiên cũng có cách để cho người lớn dính đậu mùa mà chết.
Tiêu Nguyên Thạch kinh ngạc, không ngờ Liễu Như mềm mại hiền lành lại muốn trả thù như vậy.
Chẳng qua cũng không chán ghét, trái lại còn làm cho ông ta không nhịn được nhớ đến Khổng Nguyệt Lan.
Một người tính cách mềm yếu nhu nhược như vậy, nhưng vì ba đứa bé hòa ly với ông ta.
Đây mới là sức mạnh của mẫu thân.
Mà Cát Xuân Như vì thiết kế người khác, lại tình nguyện hy sinh đứa bé trong bụng.
Vì lo lắng cho đệ đệ nhà mẹ, không quan tâm đến đứa bé trong bụng, mới sinh non lần hai, sau đó hết hy vọng có con.
Quả nhiên, ông ta đã từng bị mù.
Loại phương pháp gậy ông đập lưng ông này, ông ta rất tán thành.
Ông ta phân phó tùy tùng: "Dựa theo lời phu nhân ma đi làm đi."
Tùy tùng kéo nha hoàn kia đi: "Vâng!"
Đại nha hoàn trợn to mắt nhìn Liễu Như, không nghĩ đến phu nhân lai nhẫn tâm như vậy.
Nàng ta sai rồi, thật sự sai rồi, không nên nghe theo cha nương giật dây, hại người vì đệ đệ.
Nàng ta còn muốn cầu xin tha thử, nhưng lại bị tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch che miệng, cưỡng ép kéo ra ngoài.
Sau khi đám người rời đi, Đào Liễu nhào vào lòng Tiêu Nguyên Thạch khóc một trận: "Đô đốc, ngươi phải là chủ cho ta!"
"Cho tới bây giờ ta chưa từng gây khó dễ cho Cát thị thiếp, sau khi làm chính thê cũng không có hà khắc với nàng ta, ăn mặc đồ dùng, tiền hằng tháng của nàng ta cũng đề dựa theo lúc trước."
Đây là cố ý, vốn dĩ là muốn cố ý so sánh, tương lai tìm cơ hội thu thập Cát Xuân Như, bây giờ trái lại có thể dùng.
Nàng ta khóc không thành tiếng: "Nhưng ta không ngờ đến, nàng ta vậy mà ra tay với nữ nhi."
"Nếu nữ nhi có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa."
Tiêu Nguyên Thạch đưa tay vỗ nhẹ lưng của nàng ta: "Được, ta sẽ cho nàng câu trả lời thích đáng."
Lần này Cát Xuân Như đã đạp lên ranh giới cuối cùng của ông ta.
Ngay cả một đích nữ nàng ta cũng không tha, tương lai còn có thể chứa chấp ai?
Lại trấn an Liễu Như một phen, nhìn nữ nhi một chút, Tiêu Nguyên Thạch mới rời đi.
Vốn dĩ ông ta chuẩn bị đi tìmCát Xuân Như, ai biết thuộc hạ lại đến tìm, có công vụ khẩn cấp mua làm, cho nên đi theo thuộc hạ ra phủ.
Bận rộn ba ngày lúc này mới trở về.
Lúc này tức giận trong lòng ông ta, đã không còn nhiều như lúc trước.
Vì vậy không lập tức đến viện Cát Xuân Như, mà đi thư phòng.
Ông ta đang suy nghĩ trừng phạt Cát Xuân Như như thế nào, trong lúc vô tình nhìn bình hoa cách đó không xa.
Tiếp theo thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy đi đến, lấy trục họa trong bình ra, đầy tay sờ vào trong.
Quả nhiên phát hiện bản đồ không thấy nữa.
Trước đó ông ta có cho bản đồ vào bình hoa, cũng để mấy trục họa vào theo màu sắc.
Cho nên chỉ cần có người động vào, ông ta sẽ phát hiện.
Sắc mặt ông ta âm trầm, để cho tùy tùng đi vào: "Mấy ngày nay thư phòng ta có ai vào không?"
Tùy tùng thấy sắc mặt của ông ta rất khó coi, suy nghĩ cẩn thận: "Trừ ngài ra, cũng chỉ có Cát thị thiếp ba ngày trước gây gỗ với ngài, còn ở một mình trong thư phòng một lúc, nàng ta còn đập phá thư phòng."
Tiêu Nguyên Thạch hít sâu một hơi, hai tay nắm chặc thành quyền : "Rất tốt, nàng ta rất tốt."
Đại khái ông ta đã đoán được, bản đồ là Cát Xuân Như lấ.
Ngày đó nàng ta cô ý đến tìm ông ta gây chuyện, đoán chắc ông ta bị làm phiền sẽ chủ động rời đi.
Nàng ta ở bên ông ta lâu như vậy, một ít thói quen nhỏ của ông ta, chắc nàng ta cũng biết.