Nghe tiếng khóc mắng của nàng ta, sắc mặt của ông ta cũng vô cùng khó coi.
"Lúc đầu ta yêu ngươi, nhưng sau khi ngươi cho lão tử đội nón xanh, những tình cảm ấy đã không còn rồi."
"Để cho ngươi ở lại phủ Phó đô đốc, cũng xem như nhân từ với ngươi, ngươi đừng không biết đủ."
"Ngươi đi ra ngoài hỏi thử đi, nếu như thê tử của những người khác đội nang xanh cho mình ngay trước mặt mọi người, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào."
Ông ta tức giận đẩy Cát Xuân Như ra: "Ngươi còn tranh cãi vô lý như vậy, thì cút đi ở vợi đệ đệ của ngươi đi."
Tiếp đó ông ta không muốn dây dưa với Cát Xuân Như, sắc mặt tái xanh bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một hai lần, ông ta rất chán ghét.
Tình cảm đối với Cát Xuân Như cũng tiêu hao sạch sẽ, bây giờ lại sinh ra một loại chán ghét chưa bao giờ có.
Giống như Thời Khanh Lạc nói, ban đầu đúng là ông ta bị mù, mới có thể bị một nữ nhân mê hoặc, vứt bỏ thê tử dìu dàng hiền huệ, con trai có tiền đồ.
Sau khi Cát Xuân Như vừa mắng vừa khóc, còn đập ly trà trên bàn.
Chờ Tiêu Nguyên Thạch đi xa, nàng ta cũng vẫn khó mắng đập đồ, nhưng trên mặt lại rất lạnh lùng.
Còn sờ tìm đồ khắp nơi.
Nàng ta đã sớm tính toán tốt,chỉ cần tranh cãi vô lý giống như lúc trước, Tiêu Nguyên Thạch sẽ không chịu nổi bỏ đi, sau đó bỏ mặc nàng ta ở thư phong.
Trước kia cũng có mấy lần, cho nên ông ta sẽ không hoài nghi nàng ta cố ý gây ra.
Nàng ta đi theo Tiêu Nguyên Thạch nhiều năm như vậy, có biết một ít thói quen nhỏ của ông ta.
Cũng vì vậy tìm được mấy cái ám cách, sau khi mở ra phát hiện bên trong không có đồ
Lại tìm thư phòng tìm vài vòng, ánh mắt rơi vào bình hòa cắm mấy quyển trục họa bình thường.
Vậy vậy Cát Xuân Như đi nhanh đi.
Lấy trực họa bên trông ra, đưa tay mò vào phần đáy của bình hoa.
Mò được một tờ giấy gấp lại, nàng ta lấy nó ra.
Đây là một tấm da trâu, nàng ta mở ra nhìn quả nhiên là một tấm bản đồ,rất tương tự với tên đại hán cho nàng nhìn kia.
Trong lòng nghĩ càng cảm thấy bản đồ này khẳn định rất quan trọng, nếu không Tiêu Nguyên Thạch sẽ không thể giấu kỹ như vậy.
Hắn ta từng nói, chỗ nguy hiểm nhất thật a chính là chỗ an toàn nhất.
Quả thật, nếu có người đi vào tìm đồ, hoàn toàn không nghĩ đến, ông ta sẽ để đồ quan trọng như vậy vào bình hoa chứ trục họa.
Mấu chốt là Tiêu Nguyên Thạch còn cố ý làm ra mấy cái ám cách trong thư phòng, nếu người khác đến tìm, chỉ biết cho là còn có ám cách vẫn chưa tìm được.
Nàng ta nhanh chóng nét tờ da trâu vào trong ngực, bỏ trục họa về lại bình hoa.
Sau đó vừa khóc vừa đập phá đồ ở thư phòng một trận, sau khi tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch đi vào thì trợn mắt nhìn hắn ta mấy lần, sau đó khóc lóc chạy đi.
Tùy tùng thấy vậy sờ lỗ mùi, trong mắt đều là chán ghét.
Vị Cát thị thiếp này, ngày càng quá đáng, khó trách bị chủ tử biếm thê làm thiệp.
Thấy thư phòng bị đập phá lộn xộn, hắn ta chỉ có thể để cho người đi vào quét dọn.
Cát Xuân Như căng thẳng chạy về viện, nhìn hoa cúc mà mình đã chuẩn bị sẵn trong phòng, cố ý nói không vừa mắt, để cho nha hoàn dọa đến đặt dưới bệ cửa sổ.
Nàng ta rửa đi, rủa đi nước mắt, lại trang điểm, sau đó đi ra khoải phòng.
Đột nhiên một nha hoàn đi vào, chủ động đỡ Cát Xuân Như.
Giọng nói rất nhỏ hỏi: "Cát thị thiếp, đồ lấy được chưa?'
Đại nha hoàn đi sau lưng Cát Xuân Như ánh mắt lóe lóe, dựng lỗ tại cẩn thận lắng nghe.
Cát Xuân Như biết nha hoàn này, mặc dù không phải là đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhưng cũng là nha hoàn nhị đẳng.
Không nghĩ đến lại là người của đối phương.
Nàng ta cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, thân phận của người kia tuyệt đối không phải chỉ là quan sự sòng bạc đơn giản.
Nàng ta suy nghĩ có muốn trì hoãn đến ngày mai hay không, dù sao ngày mai mới là thời gian đã ước định.
Nha hoàn kia giống như biết nàng ta đang suy nghĩ gì, mở miệng nói: "Cát thị thiếp, ta biết ngươi đã lấy được."