Lương Minh Mẫn được nha hoàn đỡ trở về viện.
Nguyễn Tùng Linh đang ở dưới cây đại thụ trong sân hóng mát, thấy mặt của con gái sưng đỏ được đỡ về thì sợ hết hồn.
Ả đau lòng tiến lên hỏi: "Mẫn nhi, con bị sao vậy?"
Lương Minh Mẫn muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy đau đơn, lại mắng Trác Chính một trận trong lòng.
Chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với nha hoàn đỡ mình, để cho đối phương nói.
Nha hoàn thấy vậy lập tức kể lại chuyện xảy ra, giọng điệu còn tràn đầy tức giận và oán hận.
Trong lòng cũng oán hận Thời Khanh Lạc, nếu không phải đối phương các nàng cũng sẽ không bị Huyện chủ đánh.
Lúc này Vương phi biết, không chừng sẽ phạt bọn họ.
Lúc trước những người này đi theo bên cạnh Lương Minh Mẫn, tác phong làm việc cũng tùy ý tàn nhẫn giống như chủ tử của mình vậy.
Thích nhất chính là giận cá c.h.é.m thớt và đổ lỗi cho người khác.
Sau khi Nguyễn Tùng Linh nghe xong, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là vì qúa tức giận: "Càn rỡ, thật sự quá càn rỡ!"
Một thôn phụ mà thôi, lại dám đánh con gái của ả.
Trác Chính kia cũng không phải thứ tốt lành gì, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.
Bây giờ ả thật sự muốn dẫn theo người trừng trị Thời Khanh Lạc một phen, nhưng trong viện lại không có mấy người có thể dùng.
Mấy ngày trước Lương Minh Vũ kiếm cớ nói muốn giám sát chuyện sửa đường ở xưởng xi măng, cho nên đã dọn ra ngoài.
"Con yên tâm, mẫu phi tuyệt đối sẽ không để cho người như vậy khi dễ con."
Ả phân phó người bôi thuốc cho con gái: "Chờ phụ vương con đến, mẫu phi sẽ dẫn theo con báo thù."
Ả cũng biết tin Cẩm vương sắp đến, biết đối pương đến vì mình, cũng có mấy phần cảm giác an toàn.
Mặc dù trong lòng ả ta thích Nghệ vương, nhưng không thể từ bỏ chuyện ỷ lại vào Cẩm vương.
Lương Minh Mẫn đỏ mắt gật đầu, nàng ta chỉ hy vọng phụ vương đến sớm một chút.
Bên kia huyện nha.
Thời Khanh Lạc tiễn mấy đợt người đến chúc mừng, lúc này mới có thể cùng Tiêu Hàn Tranh trở về phòng.
Mọi người đều biết hai người rất lâu không gặp có lời muốn nói, vì vậy rất thức thời không đi theo.
Trở về phòng, Thời Khanh Lạc đổi cung trang nặng nề thành đồ ngủ, vọt vào tắm một cái, lúc này mới đi ra.
Sau đó lại được Tiêu Hàn Tranh dịu dàng ôm vào trong lòng.
Hai người thân thiết vuốt ve xong, lại cùng nhau đi tắm.
Xong việc Thời Khanh Lạc lười biếng nằm sấp trên giường, hưởng thụ tiểu tướng công lau tóc cho mình: "Sau khi ta rời đi xảy ra rất nhiều chuyện sao?"
"Ta nghe nói Nghệ vương được mẫu thân cứu?"
Tiêu Hàn Tranhvừa giúp nàng lau khô tóc vừa nói: "Ừ, cho nên gầy đây Nghệ vương ở ỳ chỗ này không đi."
Thời Khanh Lạc ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn: "Tại sao?"
Tiêu Hàn Tranh nói đúng sự thật: "Ân cứu mạng muốn lấy thân báo đáp."
Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt: "Ông ấy vừa ý mẫu thân?"
Tiêu Hàn Tranh bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy!"
Thời Khanh Lạc từ kinh ngạc đến trong mắt tràn đầy ý cười: "Nghệ vương cũng rất tinh mắt, không tệ."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Quả nhiên đường não của tiểu tức phụ không giống người khác.
Những người khác cũng chỉ cho rằng mẫu thân của hắn không xứng với Nghệ vương, tiểu tức phụ lại cảm thấy Nghệ vương vừa ý mẫu thân là thật tinh mắt.
Dĩ nhất, hắn và tiểu tức phụ có cùng suy nghĩ.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Thái độ của mẫu thân thì sao?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "bây giờ mẫu thân không muốn làm Vương phi của Nghệ vương, chẳng qua ta cảm thấy bà đối với Nghệ vương có chút khác biệt."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Vậy chúng ta đừng nên nhúng tay vào, nhìn xem cuối cùng bọn họ có duyên phận hay không."
Mẹ chồng muốn tìm mùa xuân thứ hai, nàng vẫn rất ủng hộ, nhưng cũng biết không thể lấy danh nghĩa "vì tốt cho ngươi" mà nhúng tay vào.
Chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới biết chua ngọt đắng cay.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy."