Tiêu mẫu nghe xong lời này, mặt tức khắc đỏ lên, vừa tức vừa xấu hổ.
Không nhịn được lại giơ tay lên đánh ông vài cái: “Ngươi không biết xấu hổ sao, ai muốn gả cho ngươi.”
Nói xong lại hung hăng lườm ông: “Ngươi câm miệng cho ta, không được nhắc lại chuyện này.”
Bà cũng không hiếm lạ gì Vương phi, ai phải gả cho ông, hừ!
Lương Vũ Lâm nhìn dáng vẻ của bà, không những không tức giận mà trong lòng còn nảy sinh chút cảm giác khác thường.
Nữ nhân này sao lại thú vị như thế.
Không chịu làm thiếp, mà cũng không muốn làm chính thê, lại còn dám đánh ông nữa chứ.
Nhớ lại sự nghi ngờ của bà hồi nãy, khóe môi vốn vừa nhếch lên của ông lại hạ xuống.
Ông bất lực cất lời: “Ta không có bệnh kín, ta rất khỏe mạnh.”
“Trước đây chưa cưới thê tử là vì chưa gặp được nữ nhân phù hợp thôi.”
“Ta không thích hậu viện lộn xộn, cho nên cũng không có nữ nhân nào khác.”
Từ nhỏ đã trông thấy phụ hoàng đối xử như vậy với mẫu hậu chính thê, cả ngày ngoại trừ sủng ái quý phi thì chính là xoay quanh mấy phi tần khác của mình, ông đã rất phản cảm rồi.
Cũng bởi vậy mà ông vẫn luôn có phần bài xích việc có một đám nữ nhân bên cạnh.
Tiêu mẫu nghe được lời giải thích của ông cũng không vui vẻ là bao “Ngươi có nữ nhân nào khác hay không thì đâu có liên quan gì đến ta.”
“Ngươi đừng nhắc lại chuyện hồi nãy nữa.”
“Ta cứu ngươi và giúp ngươi, chỉ là do tình cờ bắt gặp mà thôi, căn bản là chưa từng nghĩ muốn làm vương phi gì hết.”
Sau đó lại trừng mắt nhìn ông: “Ta cảnh cáo ngươi, sau này ra ngoài thì đừng có mà làm tổn hại đến thanh danh của ta, bằng không ngươi sẽ là loại lấy oán báo ân.”
Vốn định nói là: “Ta sẽ đánh vỡ đầu chó nhà ngươi”, nhưng nghĩ tới đây là vương gia chứ không phải tên cẩu nam nhân như Tiêu Nguyên Thạch, bà ấy lại nuốt xuống lời định nói.
Lương Vũ Lâm nhìn dáng vẻ của bà, cảm thấy rất thú vị: “Vậy tối qua ta...!”
Ông còn chưa nói hết, Tiêu mẫu đã lập tức vươn tay ra bịt miệng ông lại “Tối qua gì chứ, tối qua không xảy ra chuyện gì hết.”
Sau đó nhận ra hành động của mình đã quá phận, bà lại lập tức thả tay ra, lùi lại hai bước.
Đều tại gã vương gia đầu óc có vấn đề này, khiến bà ấy bị dọa.
Lương Vũ Lâm dở khóc dở cười “Nàng không muốn làm vương phi của ta đến vậy sao?”
Tiêu mẫu lắc đầu: “Ta và ngươi không thân quen gì, hơn nữa ta còn là một thôn phụ từng hòa ly, đâu có xứng làm vương phi của ngươi, ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Lương Vũ Lâm nói: “Ta không ghét bỏ gì nàng vì từng hòa ly, cũng không để ý thân phận của nàng.”
Nếu để ý thân phận thì ông có thể tùy ý lựa chọn nữ tử thế gia chưa thành thân trong kinh thành mà.
Mẫu hậu và hoàng huynh đã từng đưa hết những bức họa của quý nữ danh môn, bảo ông chọn ra một người.
Nhưng ông chẳng hề xem bức họa nào đã kêu người cầm đi đốt hết, giữ lại thì ảnh hưởng không tốt với thanh danh cô nương nhà người ta.
Tiêu mẫu:“……” Sao người này vô lại vậy chứ.
Bà hết lời để nói “Ta thật sự không có hứng thú làm vương phi của ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục nhắc lại chuyện này thì ta đi đây, ngươi ở lại đây tự sinh tự diệt đi.”
Lương Vũ Lâm nhìn ra bà ấy thật sự không có hứng thú với chức vị vương phi của y.
Điều này thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của y.
Y nghĩ rồi gật đầu “Được, vậy ta không nhắc lại nữa.”
Trông dáng vẻ của bà ấy, dường như đã bị lời đề xuất của ông dọa cho sợ luôn rồi.
Cho nên ông tạm thời sẽ không nhắc đến nữa, nhưng trong lòng lại quyết định phải chịu trách nhiệm với bà ấy.
Không thể phủ nhận rằng hiện giờ ông thật sự đã có chút cảm giác khác thường không thể nói thành lời với bà.
Nếu cưới bà làm vương phi, cuộc sống sau này hẳn là sẽ không còn vô vị nữa,
Tiêu mẫu nghe được y đồng ý, bèn thở phào “Vậy thì giờ ngươi cũng đã quên chuyện tối qua rồi nhỉ.”
Bà lại nhấn mạnh: “Dù sao thì ta cũng đã quên rồi.”
Lương Vũ Lâm nhìn điệu bộ của bà thì rất muốn cười, nhưng lại gật đầu đồng ý “Đúng, ta đã quên rồi.”
Xem ra muốn cưới được bà vào cửa không dễ dàng gì.
Nhưng cũng không sao, hiện tại bọn họ không thân thiết lắm, sau này ông sẽ tìm cơ hội ở chung với bà nhiều hơn.
Tiêu mẫu lúc này mới nở nụ cười “Vậy còn tạm được.”
Sau đó lại hơi ngượng ngùng hỏi: “Vừa rồi không đánh đau ngươi chứ?”