Thời Khanh Lạc suy nghĩ sau đó nói với tiểu nhị: “Chỗ này của các ngươi có xí giấy hay không?”
Nàng đi vào nơi này, thống khổ nhất không phải là nghèo đói, mà là đi WC.
Hiện tại đi WC không dùng xí giấy, mà là cái được gọi là xí trù, thật ra chính là một miếng gỗ hoặc trúc được mài bóng loáng, nàng thật sự muốn phát điên và chịu không nổi nữa.
Tiểu nhị có chút không hiểu, “Xí giấy là giấy gì?”
Thời Khanh Lạc ho khan một tiếng, “Là giấy dùng đi vệ sinh.”
Tiểu nhị: “……” Phụ nhân này thật dám nghĩ.
“Ta chưa bao giờ nghe qua loại giấy này, giấy quý như vậy sao có thể lấy dùng vệ sinh chứ.”
Lần này đến lượt Thời Khanh Lạc: “……”
Đây là buộc nàng tạo giấy mà, nàng thật chịu không nổi.
Thật ra nàng chưa từng tạo giấy, cũng không rõ quá trình cụ thể của nó.
Nhưng nàng có《 Bảo điển xuyên qua 》mà em gái họ cho, bên trong có mấy loại quy trình chế tạo giấy tỉ mỉ.
Chờ sau khi về thôn, nàng sẽ lôi kéo Tiêu Hàn Tranh thử xem.
Nếu làm ra được, chẳng những có thể giải quyết chuyện đi vệ sinh, về sau Tiêu Hàn Tranh muốn dùng giấy cũng không cần đi mua.
Đi ra khỏi tiệm sách, Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu mẫu đi dạo huyện thành, tìm xem có cơ hội làm ăn tốt không.
Đang lúc đi đường, đột nhiên bên cạnh có hai người ăn mặc như gã sai vặt đang nói chuyện.
Một người trong đó nhíu mày sầu khổ nói: “Hoa thiếu gia thích nhất sắp c.h.ế.t rồi, ngài ấy để ta đi tìm thợ trồng hoa đến giải quyết, ta phải đi chỗ nào tìm người như vậy đây?”
Một tên gia đinh khác tên là Tiểu Tứ nghe vậy, nhất thời tò mò hỏi: "Chính là cây hoa cúc tím mà thiếu gia mua từ kinh thành sao?"
Hôm nay cậu ta mới vừa làm việc trở về từ vùng khác, không biết chuyện này.
Tiểu Ngũ cười khổ: "Chính là cây hoa cúc tím đó, thiếu gia dùng mấy trăm lượng mua được đó."
"Bây giờ cây hoa đó không còn tím đậm như lúc trước, nhìn qua còn có dấu hiệu khô héo, thiếu gia đau lòng muốn hỏng rồi."
Tiểu Tứ không khỏi nói: "Vậy tại sao không tìm người bán nhìn thử?"
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nói: "Đã bị bệnh rồi, từ huyện Nam Khê đến kinh thành, dù đi đường thủy cũng phải mấy nửa tháng, trên đường lại lắc lư, đoán chừng còn chưa đến kinh thành đã c.h.ế.t rồi."
"Thợ trồng hoa trong huyện này, ta đều mời tất cả người đến xem thử rồi, bọn họ cũng không có các nào, còn nói để cho thiếu gia chuẩn bị tâm lý."
Tiểu Tứ hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Thợ trồng hoa trong huyện cũng không chữa được, vậy người định đi tìm ai xem đây?"
Tiểu Ngũ thở dài: "Cho nên ta quá khó khăn mà, thiếu gia nói nếu không tìm được thợ trồng hoa có thể chữa, thì trừ hai tháng tiền lương của ta."
Tiểu Tứ lắc đầu một cái: "Trừ phi trên trời xuất hiện một thợ trồng hoa, nếu không ngươi chuẩn bị trừ tiền lương đi."
Cậu ta lại an ủi: "Ngươi là người quản lý phòng hoa của thiếu gia, xảy ra vấn đề cũng chỉ trừ tiền lương của ngươi, cũng đã rất tốt rồi."