Chờ hắn ta thấy rõ mặt mũi của nữ nhân bị che miệng kia, trong nháy mắt sợ hết hồn.
Sao nữ nhân này lại là Lương Minh Mẫn?
Trác Chính vẫn luôn biết mình là con riêng của Cẩm vương, cho nên vẫn luôn chú ý con cháu của phủ Cẩm vương, vì vậy nhìn một cái hắn ta đã nhận ra.
Đặc biệt là Lương Minh Mẫn, ở Bắc Thành chính là tồn tại đi ngang, cũng bởi vì Cẩm vương vô cùng sủng ái đích nữ này.
Đối với những đứa con khác mà cha ruột sủng ái tất cả là ghen tỵ và không thích, cho nên trong lòng hắn ta vô cùng ghét và hâm mộ Lương Minh Mẫn ngang ngược này,
Nếu như hôm nay Lương Minh Mẫn không nhìn thấy hắn ta, hắn ta có thể chờ nàng ta làm nhục xong rồi đi cứu.
Nhưng bây giờ nàng ta đã nhìn thấy hắn ta, nếu như không cứu, nàng ta về tố cao, tra được chuyện hắn ta không cứu, vậy tuyệt đối không có trái ngon để ăn.
Hơn nữa mặc dù ghen tỵ chán ghét Lương Minh Mẫn, nhưng không thể phủ nhận giá trị của nàng ta.
Đích nữ duy nhất của Cẩm vương, con gái mà Cẩm vương sủng ái nhất.
Nếu hắn ta có thể lôi kéo được, đối với hắn ta chính là trợ lực không nhỏ.
Vì vậy không chủ do dự lộ ra vẻ giận dữ, hô lớn: "Dừng tay!"
Đám nam nhân xấu xí đang rất tập trung, cho nên còn chưa chú ý có người đến.
Chủ yếu là bình thường g.i.ế.c người cướp của, hung tàn đã quen, cho nên bọn chúng cũng không sợ, lúc này mới không chú ý,
Bây giờ nghe có người hô to, miệng của nam nhân xấu xí mới rời khỏi n.g.ự.c của Lương Minh Mẫn, quay đầu nhìn lại.
Gã hung hãn trợn mắt nhìn Trác Chính, cảnh cáo uy hiếp: "Đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi."
Bị quấy rầy, lúc này gã rất không vui.
Trác Chính thấy bộ dạng của nam nhân xấu xí kia, trong lòng có chút chán ghét.
Càng nhiều hơn là cười trên đầu khổ của người khác, Lương Minh Mẫn lại bị một nam nhân xấu như vậy làm nhục, thật la quá hả lòng hả dạ.
Nhưng trên mặt lại tràn đầy chính nghĩa: "Càn rỡ, ban ngày ban mặt, lại khi dễ một cô nương, các ngươi còn để vương pháp vào mắt hay không?"
Nam nhân xấu xí giễu cợt: "Lão tử chính là vương pháp."
Trác Chính: "..." Dân đen này thật to gan
Hắn ta phất tay với thị vệ sau lưng: "Đi bắt người lại."
Người của hắn ta dẫn đến nhanh chóng xông vào.
Nam nhân xấu xí thấy vậy thì nhíu mày, bị buộc phải thả Lương Minh Mẫn ra.
Từ bên hông rút ra một cây chủy thủ, tiến lên đón đánh mấy tên thị vệ kia.
Ngoài ra ba tên khác đang khi dễ nha hoàn của Lương Minh Mẫn cũng đứng dậy, rút vũ khí từ trên người ra, xông đến.
Chẳng qua chút công phu của bọn họ, sao có thể là đối thủ của thịt vệ đã được huấn luyện chuyên nghiệp được.
Rất nhanh đã bị đánh ngã xuống mặt đất.
Trác Chính đi nhanh cởi áo ngoài của mình ra, chủ động che kín lại xuân quang lộ ra của Lương Minh Mẫn.
Hắn ta nghĩ thầm, má nó thật cay má.
Nhưng trên mặt lại không lộ ra sự chán ghét nào, còn vừa dịu dàng vừa quan tâm nói: "Cô nương, cô không sao chứ?"
Lần đầu tiên Lương Minh Mẫn hoảng sợ và tuyệt vọng như vậy.
Đột nhiên được người khác cứu lại được đối xử ôn nhu như vậy, vẻ mặt sợ hãi của nàng ta cũng dần dần biến mất.
Nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một nam tử tuy có vẻ ngoài trông còn nhỏ tuổi không lớn lắm nhưng rất ưa nhìn, bên má còn có đôi má lúm đồng tiền nhỏ mang theo một chút cảm giác thư sinh tuấn tú.
Trọng điểm là hắn ta rất ôn nhu dịu dàng không chỉ dùng áo khoác che da thịt lộ ra của nàng ta mà còn không nhìn nàng ta với ánh mắt ghét bỏ, chỉ có quan tâm và ôn nhu.
Lương Minh Mẫn thoáng xúc động, giống như một người c.h.ế.t đuối vừa được cứu vậy.
Mặt nàng ta đỏ lừ, có chút bối rối không dám nhìn hắn ta: “Đa tạ công tử cứu giúp.”
Trác Chính vẫn ôn nhu như trước: “Cô nương không có việc gì là tốt rồi.”
Hắn ta tỏ ra lo lắng lại hỏi: “Cô nương sống ở nơi nào? Có muốn ta đưa cô nương về không?”
Lúc này Lương Minh Mẫn không ai giúp đỡ, nghe hắn ta nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác an toàn.
Nàng ta nắm lấy cánh tay của hắn ta: "Vậy thì cảm ơn công tử."
Tiếp đó kiên định nói: "Ta nhất định sẽ báo đáp công tử."