Thời Khanh Lạc toàn thân nhũn ra, bụng cũng vô cùng đói.
Nàng duỗi véo eo Tiêu Hàn Tranh một phen.
Tiêu Hàn Tranh mở to mắt, cười khẽ hỏi: “Đói bụng?”
Thời Khanh Lạc tức giận nói, “Vô nghĩa, ta còn chưa ăn coem chiều nữa.”
Sau đó đã bị người nào đó ăn rất nhiều lần.
Tiêu Hàn Tranh đứng dậy thắp nến lên, “Ta đi nấu chén mì cho nàng?”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Chàng còn biết nấu mì?”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Đương nhiên biết, lúc đã từng nghèo túng, tự mình sống, tất nhiên phải tay làm hàm nhai rồi.”
“Chỉ hiện tại vẫn luôn không có cơ hối.”
Sau khi sống lại, ở thôn Hạ Khê có mẫu thân và muội muội xuống bếp, tới kinh thành thì có đầu bếp nữ, hắn không có cơ hội xuống phòng bếp.
“Nương tử muốn nếm thử tay nghề của vi phu sao?”
Thời Khanh Lạc mặc áo ngoài vào, “Đương nhiên muốn nếm thử.”
“Ta đi phòng bếp với chàng, nhìn chàng làm.”
Trong lòng tràn đầy không khí ấm áp ngọt ngào, thời đại này một người nam nhân nguyện ý vì thê tử xuống bếp, thật không dễ dàng.
Quả nhiên tiểu tướng công nhà nàng là tốt nhất.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Được!”
Hai người rửa mặt một phen, Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc đi phòng bếp.
Lúc này trời còn chưa sáng, cho nên trong viện những người khác đều chưa thức dậy.
Tiêu Hàn Tranh tìm được bột mì bắt đầu nhào bột, Thời Khanh Lạc đứng ở một bên nhìn.
Thấy hắn ngay từ đầu tương đối lạ lẫm, chậm rãi giống như là tìm được cảm giác, ngày càng thuần thục.
Nàng đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi: “Đúng rồi, có phải chàng quen biết Nhạc Luật kia không?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đã từng ở Bắc Cương gặp qua.”
Thời Khanh Lạc biết hắn nói đã từng là đời trước, “Hắn ta có thân phận gì, chàng biết không?”
Tiếp theo nàng kể lại cuộc gặp gỡ giữa Nhạc Luật và Tịch Dung.
Lúc trước Tiêu Hàn Tranh chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Nhạc Luật ở cùng Tịch Dung, nghe xong chuyện này thì đã hiểu.
“Lúc ta từng nhìn thấy hắn ta, hai chân của hắn ta đã bị tàn tật, là một quân sư của sơn trại thổ phỉ.”
“Khi đó ta vừa lúc phụ trách diệt phỉ, bởi vì người tên Nhạc Luật này, ta cùng giằng co ba tháng với sơn trại này mới tiêu diệt được.”
“Thật ra hắn ta là một nhân tài, chỉ tiếc khi sơn trại bị công phá, bị đại đương gia g.i.ế.c chết.”
Nếu không lúc ấy hắn còn rất thưởng thức người này, muốn thu phục về dưới trướng của mình.
Chỉ là sơn trại bị công phá, đại đương gia của sơn trại kia không tiếp thu được sự thật này, vì để hả giận, g.i.ế.c hét những đương gia khác và quân sự Nhạc Luật này.
Thời Khanh Lạc ngẩn người, rất là ngoài ý muốn, “A, vậy mà hắn ta đã từng đi theo thổ phỉ?”
Tiếp theo nàng nghĩ tới lời của Tiêu Hàn Tranh, “Chàng nói hai chân của hắn ta bị tàn tật?”
Đó có phải đại biểu cho, chuyện đụng phải xe ngựa cũng xảy ra ở kiếp trước, chẳng qua lúc ấy cũng không có Tịch Dung xuất hiện, cho nên Nhạc Luật mới bị tàn tật hai chân.
Tiêu Hàn Tranh rất hiểu Thời Khanh Lạc, cho nên vừa nghe nàng hỏi, đã hiểu ý của nàng.
Hắn gật đầu, “Lúc ấy hai chân của hắn ta tàn tật.”
“Hơn nữa lúc trước sở dĩ sơn trai thổ phỉ bị coi trọng như vậy, muốn nhanh chóng tiêu diệt, cũng là vì ở Bắc Thành có một hộ quyền quý đi tế tổ trên đường về Bắc Thành, tất cả chủ tử bên trong đều đã chết.”
“Sau lại ta tra được, người nhà kia chính là gia tộc của Nhạc Luật, người c.h.ế.t chính là tổ mẫu, cha ruột, mẹ kế, đệ đệ muội muội mẹ kế sinh ra của hắn ta”
“Hiện tại xem ra, hắn ta đã từng bị gia tộc hại, sau khi bị tàn tật hai chân vì báo thù, lúc này mới vào rừng làm cướp.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Nếu là cái dạng này, vậy có thể hiểu được.”
Nàng hỏi: “Vậy hiện tại vì sao hắn ta lại muốn ăn vạ Tịch Dung?”