Xem như nàng đã thăm dò xong, phụ thân cặn bã không có ý tốt.
Đây là không hy vọng các nàng có quan hệ tốt với Cẩm Vương.
Phụ thân cặn bã khẳng định là hy vọng bọn họ đấu với Cẩm Vương, sau đó ông ta có thể đục nước béo cò.
Nếu nàng không hiểu, nói không chừng còn sẽ cảm tạ ông ta nhắc nhở, từ đó làm dịu mối quan hệ hai bên.
Quả nhiên âm hiểm gian trá.
Nếu không phải nàng vẫn luôn phòng bị phụ thân cặn bã, cảm thấy ông ta sẽ không có lòng tốt như vậy, nếu không phát hiện vẻ bất ngờ sau câu nói thăm dò của mình, nàng thiếu chút nữa đã tin lòng tốt này.
Cũng bởi vậy tất nhiên nàng sẽ không nói với phụ thân cặn bã, bọn họ làm như vậy là Hoàng đế cho phép.
Để phụ thân cặn bã đoán không ra nhìn không thấu, rốt cuộc bọn họ có muốn lên thuyền của Cẩm Vương hay không, tức c.h.ế.t ông ta.
Đúng là Tiêu Nguyên Thạch bị chọc tức đến đau tim: “……” Ai làm chồn trong miệng ngươi? Có thể biết nói chuyện hay không?
Đột nhiên ông ta có chút hối hận, vừa rồi không nên khuyên bảo Thời Khanh Lạc đừng thân thiết với phủ Cẩm Vương.
Trái lại ông ta nên xúi giục nàng đầu nhập vào Cẩm Vương, nếu nàng thật sự làm ngược lại, vậy sẽ tự động rời xa.
Đương nhiên, Thời Khanh Lạc nói, cũng không nhất định chính là thật sự.
Cho nên dù ông ta có lợi hại, nhưng ở trong quan trường cũng chưa từng gặp người khó chơi như thế.
Sao Tiêu Hàn Tranh lại thích nữ nhân như vậy? Ông ta không nghĩ ra.
Ông ta đen mặt nói: “Ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó đi, ta mặc kệ.”
Thời Khanh Lạc cười hì hì nói: “Vậy ông cũng đừng quan tâm nữa! Rốt cuộc ông cũng chỉ là tiền cha chồng đã cắt đứt quan hệ.”
Nàng còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “Tiền cha chồng”.
Tiêu Nguyên Thạch nghe được cứ cảm thấy nha đầu c.h.ế.t tiệt này không có ý tốt.
Ông ta thật muốn quăng nàng ra ngoài, “Ngươi!”
Thời Khanh Lạc thích thú nhìn bộ dạng hận không thể bóp c.h.ế.t nàng của phụ thân cặn bã, rồi lại phải kiềm chế xuống.
Nàng nhìn Tiêu Nguyên Thạch lại cười nói: “Tiền cha chồng, nghe nói ông có một tấm bản đồ kho báu, không bằng lấy ra chia sẻ chút?”
Tiêu Nguyên Thạch nghe được lời này sắc mặt thay đổi, “Nói bậy gì đó? Bản đồ kho báu trong tay ta đã dâng cho hoàng thượng rồi.”
Vậy mà đứa con dâu xấu xa này biết chuyện bản đồ kho báu.
Chuyện bí mật như vậy, chỉ có ông ta và Hoàng đế biết.
Đó chính là Hoàng đế nói cho Tiêu Hàn Tranh.
Hoàng đế là muốn làm gì?
Thời Khanh Lạc muốn để ông ta lấy bản đồ ra, là chỉ thăm dò, hay là muốn làm cái gì?
Ông ta nghĩ không ra, nháy mắt đau đầu không thôi.
Thời Khanh Lạc nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của phụ thân cặn bã, “Ông cũng đừng giả bộ, ông không sao chép lại sao?”
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch bị chọc thủng, trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ mặt tức giận, “Ta trung với Hoàng Thượng, sao có thể làm chuyện như vậy, ngươi đừng hắt nước bẩn cho ta.”
Thời Khanh Lạc cũng đoán được như vậy, vậy Hoàng đế có đoán được không?