Hai người Thời Khanh Lạc mới vừa đi ra khỏi phủ Phó đô đốc, người canh chừng ở cửa lập tức đi bẩm báo với Cẩm vương.
Mặc dù Bắc Thành không phồn hoa bằng Kinh thành nhưng nhìn qua rất náo nhiệt, tốt hơn phủ thành Nam Quảng nhiều.
Hai người đi dạo hơn nửa canh giờ, mua không ít đồ để tặng, lại đi đến một tửu lầu chuẩn bị ăn cơm trưa.
Mới vừa đi đến cửa, một nam tử dung mạo tuấn mỹ khí chất mang một loại khoe khoang tùy ý từ bên kia đi đến.
Sau khi thấy người này, Tịch Dung ngẩn ra, siết c.h.ặ.t t.a.y kéo Thời Khanh Lạc.
Tất nhiên Thời Khanh Lạc cũng phát hiện Tịch Dung không đúng, vì vậy cũng hơi đoán ra thận phận của nam tử đang đi tới, nhất định là Cẩm vương.
Dù sao cha mẹ Tịch Dung bị người Cát quốc hại chết, nhưng cũng ngầm nghe nói có bút tích của Cẩm vương.
Nhất định là trong lòng Tịch Dung rất hận cữu cữu trên danh nghĩa này.
Thời Khanh Lạc đưa tay nhéo tay Tịch Dung, một là nhắc nhở nàng ấy đừng mất bình tĩnh, đừng để cho Cẩm vương phát hiện hận ý của mình, hai là cũng là trấn an Tịch Dung.
Quả nhiên, rất nhanh Tịch Dung đã thu liễm tâm tư lại.
Trên mặt lộ ra nụ cười ngoài ý muốn: "Ngũ cữu cữu."
Mặc dù mẫu thân của nàng ấy và Cẩm vương không cùng mẹ, nhưng gã vẫn là cữu cữu của nàng ấy.
Lúc Cẩm vương vẫn còn ở Kinh thành, nàng ấy cũng gọi gã như vậy.
Cẩm vương cũng lộ ra vẻ bất ngờ: "A Dung, sao ngươi lại đến Bắc Thành?"
"Đến lúc nào? Sao không đến phủ Cẩm vương tìm ta?"
Bộ dạng này của gã rất quan tâm, người không biết còn tưởng rằng quan hệ với cháu gái ngoại này rất thân thiết.
Thời Khanh Lạc cảm thấy Cẩm vương chính là một ảnh đế, nơi này chính là địa bàn của gã, đoán chừng các nàng còn chưa đến Bắc Thành, gã đã biết rồi.
Bây giờ nhìn bộ dạng giả bộ không biết chuyện của gã, thật đúng là giả bộ rất giống.
Tịch Dung cười nói: "Ta là đi cùng bằng hữu đến Bắc Thành chơi, cho nên không có đi tới phủ Cẩm vương, nghĩ qua hai ngày lại cho cữu cữu một ngạc nhiên."
Cẩm vương cười nói: "Ngươi đó, từ nhỏ đã nghịch ngợm, trưởng thành vẫn như vậy."
Gã liếc mắt nhìn Thời Khanh Lạc, "Vị này chính là bằng hữu của ngươi?"
Tịch Dung gật đật: "Đúng vậy, đây là bằng hữu của ta Thời Khanh Lạc."
Nàng ấy lại ý vị thâm trường nói: "Ngũ cữu cữu chắc là biết nàng ấy đi? Lần này nàng ấy đến Bắc Thành, cũng là do Trắc phi của cữu cữu mời đến tham gia tiệc ngắm hoa."
Thời Khanh Lạc nhún người hành lễ với Cẩm vương: "Tham kiến Vương gia!"
Cẩm vương giơ tay lên: "Ở bên ngoài không cần đa lễ."
Rồi cười nói: "Danh tiếng của Thời nương tử, tất nhiên bổn vương có nghe nói qua."
"Dâng giống sản lượng cao, dâng phương pháp luyện sắt, còn có cao su và thủy tinh, bổn vương vẫn luôn rất tò mò về Thời nương tử."
"Hôm nay vừa gặp, quả nhiên thấy Thời nương tử không giống người bình thường."
Ở trong lòng gã Thời Khanh Lạc chính là người có chút dung mạo và nhan sắc mà thôi, gã nghĩ đến dáng vẻ của thôn phụ ở thôn trang mà mình đã từng nhìn thấy.
Dù sao trừ chuyện nghe nói nàng dâng mấy phương pháp kia ra, càng nhiều hơn là sự miệng mồm lanh lợi và dũng mãnh của nàng.
Nói rõ nữ nhân này chính là một thôn phụ tương đối đanh đá.
Nhưng hôm nay vừa thấy, hoàn toàn lật độ tưởng tượng của gã.
Da thịt trắng noãn như sứ, ngũ quan tinh xảo, vóc người lả lướt, dung mạo thượng thừa.
Quan trong nhất là khí chất linh động rực rỡ, làm cho cả người có một loại cảm giác như ánh mặt trời, rất là độc nhất vô nhị.
Khó trách Tiêu Hàn Tranh lại thích và che chở như vậy.
Nhị hoàng từ cũng vừa ý Thời Khanh Lạc, trái lại cũng có nguyên nhân.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Vương gia khen trật rồi!"
Cẩm vương cũng cười nói: "Thời nương tử đáng được khen ngợi như vậy."
Thời Khanh Lạc cũng sẽ không khiêm tốn nữa: "Vậy thì cảm ơn lời khen ngợi của Cẩm vương."
Cẩm vương sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ Thời Khanh Lạc lại sảng khoái tiếp nhận lời khen của mình như vậy.
Gã bật cười: "Thời nương tử thật là diệu nhân."