Cát Xuân Như có chút chột dạ nói: "Trong, trong tay ta cũng chỉ có không đến một vạn lượng thôi."
Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày: "Vậy ngươi để cho Cát Xuân Di trả lại khoảng tiền kia, còn lại ta bù vào."
Tất nhiên chuyện này là không thể nào, chẳng qua chỉ muốn thăm dò Cát Xuân Như mà thôi.
Cát Xuân Như cắn môi: "Đều đã đưa rồi, sao còn đòi lại?"
"Tướng quân, không phải chàng luôn muốn nhập phe Nhị hoàng tử sao? Bây giờ Xuân Di tốt, tương lai muội ấy có thể giúp chàng nói tốt trước mặt Nhị hoàng tử."
"Sau này nếu ở Bắc Cương chúng ta có chuyện gì, còn có thể viết thư để cho muội ấy mời Nhị hoàng tử giúp đỡ."
"Bây giờ muội ấy đang mang thai, những nữ nhân trong phủ Nhị hoàng tử vẫn luôn căm ghét liên thủ với nhau khi dễ muội ấy, không có tiền bạc bên ngươi, muội ấy rất khó khăn."
"Ta cũng hy vọng muốn ấy giữ được đứa bé, tương lai có thể giúp đỡ tướng quân."
Lúc này chỉ có thể dùng chuyện này đả động Tiêu Nguyên Thạch.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút rét run.
Không nghĩ đến mới vừa rồi đã nói chuyện nghiêm trọng như vậy, trong lòng Cát Xuân Như vẫn nghĩ cho muội muội của mình.
Nàng ta không hỏi thăm ông ta có thể cầm ra được bốn vạn lượng điền vào lỗ hổng này hay không.
Cũng không quan tâm, dù cho trả lại, có bị ảnh hưởng đến ông ta hay không.
Giờ phút này một chút tình cảm mà Tiêu Nguyên Thạch đối với Cát Xuân Như đã toàn bộ biến mất sạch sẽ.
Quả thật ông ta không được xem là người tốt, mặc kệ đối với cha nương, hay là tiền thê và các con, thật ra thiếu nợ nhiều nhất chính là tiền thê và con cái.
Đời này ông ta có lỗi không ít người, nhưng duy nhất chưa từng làm chuyện có lỗi với Cát Xuân Như.
Nhưng nàng ta lại báo đáp ông ta như vậy sao?
Đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch có chút nhục chí, cả người đều mang theo cảm giác lụn bại.
"Cát Xuân Như, ở trong lòng ngươi, có phải chỉ có muội muội đệ đệ mới là quan trọng nhất."
Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch đã không còn tức giận nữa, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng căng thẳng hơn.
Nàng ta vội vàng trả lời: "Không có, chàng là quan trọng nhất đối với ta."
Ở trong lòng nàng ta, Tiêu Nguyên Thạch quan trọng, nhưng đệ đệ muội muội cũng quan trọng.
Chẳng qua không thể nói như vậy với ông ta được.
Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: "Quả nhiên miệng ngươi đầy lời nói dối."
"Cũng đến bước này rồi, suy nghĩ trong lòng ngươi vẫn là làm sao để cho muội muội ngươi có thể sống tốt ở phủ Nhị hoàng tử."
"Nhưng tại sao ngươi không nghĩ một chút, ta có thể sống tốt ở Bắc Thành không?"
"Ngươi làm chuyện như vậy, hậu quả sẽ như thế nào?"
Trong lòng Cát Xuân Như càng hoảng loạn: "Ta, ta cũng không hiểu mấy thứ này."
"Ta chỉ là, chỉ là tin tưởng chàng sẽ xử lý tốt."
Ở trong lòng nàng ta Tiêu Nguyên Thạch vô cùng cường đại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ông ta cũng có thể xử lý.
Mặc kệ nàng ta làm gì, ông ta cũng sẽ giúp nàng ta.
Cho nên nàng ta mới không lo lắng như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch hít sâu một hơi: "Ý của ngươi là, năm vạn lượng bạc này, vẫn là do ta trả?"
Cát Xuân Như vô cùng hoảng loạn, vành mắt có chút đỏ: "Bây giờ ta không lấy ra được nhiều bạc như vậy."
"Trước tiên chàng cứ trả năm vạn lượng bạc đi, chờ Xuân Di sinh hạ con trai cho Nhị hoàng tử, hoàn toàn đứng vững gót chân ở phủ Nhị hoàng tử, ta lại đòi khoản tiền này về, có được không?"