Tiêu Nguyên Thạch mở cửa thư phòng, bước nhanh đến viện Cát Xuân Như.

Lúc này Cát Xuân Như mới vừa dùng cơm xong với Cát Xuân Nghĩa, đang ngồi nói chuyện.

Cát Xuân Nghĩa bắt đầu tố khổ, nói mình chịu bao nhiêu tội.

Nghe được lời này Cát Xuân Như vô cùng đau lòng, ngày càng oán trách Tiêu Nguyên Thạch thêm.

"Rầm!" Đột nhiên cửa bị người đá văng ra.

Cát Xuân Như vừa muốn nổi giận, chỉ thấy Tiêu Nguyên Thạch xanh mặt đi vào.

Nàng ta còn tưởng rằng Tiêu Nguyên Thạch bị dám người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc khích bác.

Cộng thêm mới vừa rồi nghe đệ đệ tố khổ, lúc này trong lòng cũng tức giận.

Nàng ta không đứng lên, mà là ngồi nhìn về phía ông ta, trong giọng điệu có mấy phần châm chọc: "Phó đô đốc thật là u phong.

Tiêu Nguyên Thạch thấy bộ dạng này của nàng ta, tức giận cười nói: "Không, phu nhân Phó đô đốc ngươi mới uy phong."

Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị: "Cút ra ngoài cho ta."

Tiêu Nguyên Thạch từng đi chiến trường, khí thế bộc phát ra, vừa ác liệt vừa mang theo mấy phần sát khí.

Cho nên Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị sợ hết hồn.

Hai người thấy ông ta như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, ão não đi ra cửa.

Còn về Cát Xuân Như ở trong phòng, hai người cũng không quan tâm.

Cát Xuân Nghĩa biết Tiêu Nguyên Thạch thích tỷ tỷ của mình bao nhiêu, cho nên không cảm thấy đối phương sẽ làm khó tỷ tỷ.

Sau khi đi ra, trong lòng hắn ta giận không chỗ phát tiết.

Mới vừa rồi Tiêu Nguyên Thạch bảo bọn họ cút, thật quá đáng.

Nhưng lại không có can đảm đi vào chất vấn, hơn nữa tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch còn mời bọn họ rời đi, cho nên hắn ta chỉ có thể dẫn Ngưu thị về phòng.

Sau khi hai người Cát Xuân Nghĩa rời đi, Tiêu Nguyên Thạch xoay người đóng cửa lại.

Cát Xuân Như nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, cũng sợ hết hồn.

"Tướng quân, chàng đây là thế nào?"

“Có phải lão thái thái và Thời Khanh Lạc lại nói gì về ta với chàng không?"

Tiêu Nguyên Thạch không đáp mà hỏi ngược lại: "Người của Trắc phi Cẩm vương đưa ngân phiếu làm lễ vật nhậm chức qua, tại sao ngươi không nói cho ta biết?"

Nghe được lời này, Cát Xuân Như lập tức căng thẳng, càng là kinh ngạc hơn.

Sao Tiêu Nguyên Thạch lại biết?

"Chuyện này, đây chỉ là một lễ vật nhậm chức mà thôi, mấy ngày đó ta thấy chàng bận rộn nhiều việc cho nên không nói cho chàng."

Tiêu Nguyên Thạch đã biết chuyện ngân phiếu, nàng ta không thừa nhận cũng không được.

Tiêu Nguyên Thạch lạnh lùng nhìn nàng ta: "Vậy ngân phiếu kia đâu?"

Đôi mắt Cát Xuân Như hơi trốn tránh, rất nhanh lộ ra vẻ mặt làm sai: "Ngân phiếu bị mất rồi."

Tiêu Nguyên Thạch híp mắt hỏi: "Mất? Sao ngân phiếu lại đi mất?"

Cát Xuân Như có chút sợ Tiêu Nguyên Thạch như vậy, càng không dám nói thật: "Ta chia bỏ vào hai cái hà bao, rồi sau đó cầm đi tìm Xuân Nghĩa, ai biết trên đường trở về, bốn vạn lượng bỏ vào hà bao không cánh mà bay."

"Ta nghi ngờ là đám người Tiêu gia cũ lấy, dù sao ba vạn lượng của Xuân Nghĩa lúc trước cũng là do bọn họ trộm đi."

"Nhưng ta không dám nói cho chàng biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chàng và lão gia tử lão thái thái."

Nàng ta nghĩ thầm, nếu Tiêu Nguyên Thạch đã biết đến khoản tiền này, vậy đoán chừng là phủ Cẩm vương kia làm lộ ra.

Tiêu Nguyên Thạch giận đến mức không kìm chế được: "Cát Xuân Như. ngươi thật có bản lĩnh."

"Nói dối hết lần này đến lần khác, đưa cho muội muội ngươi bốn vạn lượng, lại dám vu oan cho người nhà của ta."

"Sao vậy, ở trong mắt ngươi, ngươi Tiêu gia chúng ta giống như kẻ trộm vậy sao?”

Ông ta vô cùng tức giận: "Ngươi đừng quên, ba vạn lượng của Cát Xuân Nghĩa kia, cũng là ngươi len lén trộm từ phủ tướng quân cho hắn ta."

Ông ta thật sự không ngờ Cát Xuân Như lại lớn gan như vậy, nhận nhiều ngân phiếu của phủ Cẩm vương không nói cho ông ta biết, đưa ngân phiếu cho Cát Xuân Di, lại còn có gan ám chỉ vu oan cho cha nương của ông ta trộm.

Hóa ra trong mắt nàng ta nhà bọn họ lại giống kẻ trộm, vậy người nhà nàng ta là người tốt?

Lần đầu tiên ông ta phát hiện, ông ta thật sự không hiểu rõ thê tử Cát Xuân Như này.

Nếu không phải trước đó ông ta đã âm thầm hỏi nha hoàn của nàng ta, thật đúng là đã bị nàng ta lừa.

Cát Xuân Như trợn to hai mắt, hiển nhiên không ngờ đến Tiêu Nguyên Thạch lại biết chuyện nàng ta đưa bốn vạn lượng cho muội muội ở kinh thành.

Lúc này mới không nhịn được mà hoảng loạn.

Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng thấy không có chuyện gì cả, dù sao trước đó nàng ta mượn chỗ muội muội hai nghìn lượng, trả lại gấp đôi cũng không là gì.

Nhưng bây giờ hiển nhiên Tiêu Nguyên Thạch rất tức giận, nàng ta phải dỗ dành thật tốt mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play