Không thể nào chỉ cho táo ngọt, còn phải treo một cây gậy ên đầu những người này.
Nếu phản bội, đời sau chẳng những phải tiếp tục làm nô, còn phải ngồi tf, cái giá này cực kỳ lớn.
Những người này nghe vậy đều sững sốt, cũng không thỏa mái giống như lúc trước nữa.
Chẳng qua cũng có thể hiểu được, dù sao chủ tử nà nào muốn thấy nô bộc phản bội chứ.
"Vâng, chúng ta không dám phản bội đại nhân." Bọn họ đồng loạt nói.
Có thể cởi nô tịch, để cho con cháu đời sau có thể đi học, đối với bọn họ mà nói đây chính là động lực trong năm năm tiếp theo.
Vì đời sau, bọn họ liều mạng.
Bây giờ xưởng còn chưa mở, hắn đưa thư đến kinh thành cho Hoàng đế, cao su mà hoàng đế đưa đến cũng cần một khoảng thời gian.
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh để cho quản gia đi sắp xếp những người này đi sửa lại viện mặt sau của huyện nha.
Cuối cùng Thời Khanh Lạc cũng đã đưa xong mầm cây cỏ cao su, cũng dạy các thôn dân trồng như thế nào, trở ề huyện thành.
Viện còn chưa sửa xong, bọn họ vẫn ở khách điếm.
Sau khi nàng tắm xong, Tiêu Hàn Trong cũng từ huyện nha về.
Hắn nói chuyện ngày hôm nay cho nàng nghe.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Trái lại lần này phụ thân cặn bã rất hiệu suất."
"Vậy ngày mai ta cũng đi theo đến Bắc thành đi."
Mấy ngày trước, Thời Khanh Lạc nhận được thiệp mời đến tiệc ngắm hoa của phủ Cẩm vương.
Vị Trắc phi kia của Cẩm Vương thì tổ chức tiệc, lần này chẳng những mời gia quyến của quan viên bắc Thành, còn gửi thiệp mời đến các phu nhân Huyện lệnh ở các huyện nữa.
Lúc ấy Thời Khanh Lạc đã biết, đây là phủ Cẩm vương có dụng ý khác.
Gửi thiệp cho tất cả mọi người cũng chỉ là một loại che mắt, nhất định là nhằm về phía nàng.
Thời Khanh Lạc cũng không sợ Cẩm Vương hành động, trái lại sợ đối phương không có hành động gì.
Cho nên nàng quyết định đi Bắc thành một chuyến.
Nhân tiện xem kịch hay của phủ Phó đô đốc, bỏ qua quá đáng tiếc.
Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc: "Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng, đi Bắc Thành mọi chuyện phải chú ý an toàn."
Lần này Cẩm vương gửi thiệp mời đến, nếu tiểu tức phụ không đi, khẳng định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.
Vậy không bằng đi sớm để thăm dò.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Yên tâm đi, Tịch Dung đi cùng với ta."
"Cẩm vương muốn lôi kéo chúng ta, cũng sẽ không làm gì ta."
Nàng nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh: “Đúng lúc ta có thể xem kịch hay của phụ thân cặn bã, trở lại sẽ kể cho chàng nghe."
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Được, ta chờ nàng trở về."
Tiểu tức phụ thích xem kịch, vậy cứ để nàng đi thôi.
Thời Khanh Lạc kéo tay hắn cười hỏi: "Nếu phụ thân cặn bã biết ta cũng đi Bắc thành, có phải sẽ kinh ngạc vui mừng đến khóc hay không?
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Tuyệt đối sẽ rất vui."
Hai người lại nói chuyện một chút, lại thân mật một trận, dù sao chuyến đi này cũng gần mười ngày nửa tháng không gặp nhau.
Sáng ngày hôm sau.
Đám người Cát Xuân Như được thả từ trong nhà lao ra.
Tiêu Hàn Tranh cố ý thả người vào hôm nay, dể cho bộ dạng chật vật của mấy người Cát Xuân Như bị thuộc hạ của phụ thân cặn bã thấy.
Quả nhiên tùy tùng của tiêu Nguyên Thạch thấy Cát Xuân Như tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt tiều tụy, trong lòng cũng không thương tiếc, càng cảm thấy chán ghét.
Đây đúng là làm mất mặt chủ tử.
Chẳng qua nói như thế nào đi nữa, đây cũng là chủ mẫu.
Gã chỉ có thể nở nụ cười đi lên: "Phu nhân, Phó đô đốc phái chúng ta đến đói người về nhà.
Cát Xuân Như bị nhốt mười mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng chịu khổ như vậy.
Thấy tùy tùng thiếp thân của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện, nàng ta cũng không vui mừng lắm.
"Tiêu Nguyên Thạch đây? Tại sao chàng ấy không đến?"
"Hơn nữa sao các ngươi lại đón ta trễ như vậy?"
Trong lòng tùy tùng thật không biết nói gì, nàng ta còn oán trách chủ tử nữa.
"Phu nhân, tướng quân mới vừa tiếp quản chức vụ Phó đô đốc không bao lâu, không có cách nào rời Bắc thành, cho nên phái ta đến đón người."
"Còn về bây giờ mới đến, chúng ta cũng không có cách nào."
"Huyện nha không chịu thả người, Phó đô đốc cũng không thể dẫn người đến cướp được?
"Ngài có thể được thả ra, vẫn là dùng hơn hai mươi thợ thụ công lành nghề thu dùng vào mấy năm đánh giặc để đổi đấy ạ."
Ý rất rõ ràng, ngươi đi ra ngoài cũng không đơn giản, mà là bỏ ra một cái giá cao.
Trong lòng Cát Xuân Như không thỏa mái, trong lòng càng oán trách Tiêu Nguyên Thạch hơn.Ông ta lại không tự đến đón nàng ta.
Còn chuyện dùng thợ thủ công đổi nàng ta, đó không phải chuyện nên làm sao.
Nàng ta là thê tử của ông ta, xảy ra chuyện, chẳng lẽ ông ta muốn mặc kệ không quan tâm?
Vốn dĩ nàng ta còn muốn nói mấy câu, nhưng lại bị Ngưu thị kéo cánh tay.
"Tỷ, nói ít mấy câu, trở về phủ đô đốc mới là chính sự."
Nữ nhân này thật có bệnh, ở chỗ này oán trách thì có lợi ích gì?
Cát Xuân Như bị bà ta kéo như vậy, trái lại cũng không muốn nói nữa.
Chỉ chán ghét hất tay Ngưu thị ra: “Đừng gọi ta là tỷ."
Nàng ta tuyệt đối không thừa nhận đứa em dâu này.