Đặt bút viết thật nhanh, Tiêu Hàn Tranh viết xong kiểm tra lại một lần không có vấn đề gì, lập tức sao chép lên bài thi.

Cảm nhận được một bóng dáng màu vàng đang đứng ở bên cạnh, hắn cũng không hoảng hốt khẩn trương vẫn bình tĩnh viết lại..

Sau một hồi lâu, người bên cạnh mới rời đi.

Hoàng đế đi qua chỗ nào, những người khác đều vô cùng căng thẳng, còn có vài thí sinh viết sai chữ hoặc không cẩn thận làm đổ mực lên bài thi.

Sau khi hoàng đế rời đi rồi, bọn họ đều muốn khóc thầm.

Ước chừng hoàng đế ở gần một canh giờ, mới rời đi.

Ngài vừa đi, cả nhóm thí sinh ở đây đều cảm thấy nhẹ nhõm thở dài.

Lại có người tiếc nuối, sao hoàng đế lại không đi ngang qua trước mặt mình một lần.

Đến hoàng hôn, chiêng vang lên báo hiệu đã đến giờ nộp bài thi.

Tiêu Hàn Tranh giao bài thi xong, sắc mặt bình tĩnh rời khỏi đại điện.

Có rất nhiều người đang quan sát Tiêu Hàn Tranh, dù sao hắn cũng là Hội Nguyên, rất có thể tranh được chức Trạng Nguyên.

Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững đi ra ngoài của hắn, trừ có người lòng sinh ghen tị, hâm mộ, hận ra thì cũng có người cảm thán Tiên Hàn Tranh không thẹn với cái danh là Hội Nguyên.

Chỉ với phần bình tĩnh này thôi, cũng đã hơn vài người ở đây rồi.

Sau khi thi đình xong, chính là đợi đại điển Truyền Lư diễn ra.

Đợi Tiêu Hàn Tranh thi xong, Thời Khanh Lạc cùng đi tới phủ tướng quân với Tiêu Bạch Lê.

Gần đây, Tiêu Nguyên Thạch cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều không ở thư phòng luyện chữ, không thì đi nói chuyện với Liễu Như, ông ta không cố ý muốn xem nhẹ thê tử Cát Xuân Như này.

Nhưng thật sự ông ta không biết đối mặt như thế nào.

Hôm nay, ông ta vẫn còn đang ở thư phòng lại nghe được quản gia báo lại, Thời Khanh Lạc với Tiêu Bạch Lê muốn gặp mình, lập tức không tránh được đau đầu.

Nhưng vẫn bảo quản gia dẫn người đến.

Thư phòng của Tiêu Nguyên Thạch.

Thời Khanh Lạc với Tiêu Bạch Lê đi vào theo quản gia.

Hai người chào trước: “Chào Tiêu tướng quân/ Chào tiền cha chồng!”

Tiêu Nguyên Thạch rất không thích nghe ba chữ “tiền cha chồng” này, nhưng cũng không nói gì.

Vì ông ta biết, nói cái gì cũng bị con dâu xấu này phản bác lại.

Sắc mặt ông ta lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”

Tiêu Bạch Lê lấy một tờ giấy ra từ trong tay áo đưa ra: “Tiêu tướng quân, chất nữ của ông tính kế ta như vậy, không phải ông nên có một câu trả lời cho ta sao.”

Tiêu Nguyên Thạch không thích thái độ của nữ nhi như vậy, ông ta nhận tờ giấy xem trước.

Sau khi xem xong, mày cũng nhăn lại một cục.

Trên tờ giấy, tất cả đều là việc Cát Xuân Như hợp tác với Trình Đồng Phong tính kế Tiêu Bạch Lê như thế nào cùng với chứng cứ xác thực.

Trong đó còn có bằng chứng từ Trịnh Đồng Phong, ông ta cũng không biết các nàng làm sao có được.

Xem xong mấy thứ này, cơn tức của ông ta với Cát Xuân Như lại tăng lên.

Không ngờ nàng ta không chỉ bảo Trịnh Đồng Phong hủy đi trong sạch của nữ nhi ông ta, mà còn muốn người tham gia trong tiệc ngắm hoa nhìn thấy.

Ông ta còn tưởng rằng, nàng ta chỉ tính kế cho Trịnh Đồng Phong ôm một cái hoặc là hôn nhẹ Bạch Lê.

Ông ta thở dài, hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Góp nhặt toàn bộ chứng cứ như vậy mới tới cửa, chứng minh hai người này đã có chuẩn bị mà đến.

Tiêu Bạch Lê cũng không vòng vo, nói: “Tuy chuyện này không thành công, nhưng làm cho tâm lý của ta có một vướng mắc, khiến ta thật sự sợ hãi việc kết hôn lập gia đình. Chất nữ kia của ông tạo tổn thương rất lớn đối với tinh thần của ta, cho nên các ngươi phải bồi thường.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Tinh thần tổn thương rất lớn là cái quỷ gì?

Ông ta đành nói: “Ta thấy ngươi còn rất khỏe!”

Đôi mắt của Tiêu Bạch Lê hơi đỏ lên: “Đó chỉ là mặt ngoài, hiện giờ mỗi ngày tối nào ta đều mơ thấy ác mộng, chỉ sợ có một ngày chất nữ của ông lại tính kế hại ta.”

“Như vậy, không bằng ta trước cạo đầu làm ni cô.”

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho mọi người biết, đều là tiền phụ thân và chất nữ của ông ta ép ta.”

Thời Khanh Lạc cũng bổ sung một câu: “Sau đó, ta sẽ dẫn Bạch Lê vào cung, nhờ hoàng thượng phân xử.”



Nàng lại ý vị sâu xa nói: “Đến lúc đó, nói không chừng ta còn có năng lực nhớ đến phương pháp gì đó.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Rõ ràng đây là uy h.i.ế.p ngầm.

Nữ nhi của ông ta thật sự bị con dâu xấu này dạy ngày càng không biết xấu hổ.

Nhưng ông ta cũng không dám không tin lời của Thời Khanh Lạc, dù sao lần trước, sau khi nha đầu c.h.ế.t tiệt này đã vào cung dâng phương pháp, chức vị ở bộ binh của ông ta mới bị lấy đi.

Lần này, nếu nó lại lấy phương pháp gì đó ra lay động hoàng đế, không cho ông ta đi Bắc Cương, ông ta cũng chỉ biết khóc.

Vì thế, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Các ngươi muốn bồi thường như thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Năm vạn lượng bạc, không thể ít hơn.”

Tiêu Nguyên Thạch hít một hơi thật sâu, nói: “Các ngươi đang dùng công phu sư tử ngoạm à.”

Thời Khanh Lạc làm bộ không sao cả nói: “Ông cũng có thể không đưa. Nếu không đưa, chúng ta sẽ giao chứng cứ này cho phủ doãn ở kinh thành, sau đó lại vào cung mời hoàng thượng làm chủ. Vừa rồi là nể mặt ông mới chịu bồi thường.”

“Bây giờ, nếu như ông không biết xấu hổ, ta đây cũng nói rõ, tiền này là mua bằng chứng cho chất nữ của ông. Nếu giao cho phủ doãn kinh thành, nàng ta chắc chắn sẽ bị ngồi tù. Ông có đau lòng hay không, chúng ta không biết.”

“Nhưng mọi người sẽ biết, ông chẳng những bị tiểu kiều thê đội nón xanh, mà tiểu kiều thê của ông còn hại người nên bị giam vào đại lao.”

“Như vậy tên của ông lại nổi tiếng ở kinh thành, ông vui không?”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Vui cái quỷ.

Sắc mặt của ông ta đen lại, nói: “Trong tay ta lại không có nhiều tiền như vậy.

Hiện tại, trong tay ta chỉ có ba vạn lượng bạc, ta đưa cho các ngươi ba vạn.”

Tuy trong tay ông ta không chỉ có ba vạn lượng, nhưng cùng lắm chỉ còn năm sáu vạn lượng.

Nếu đưa hết năm vạn lượng, thì đến biên cương phía Bắc sống như thế nào?

Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Không được, phải là năm vạn lượng.”

Nàng lại nói: “Thật ra, ông không có nhiều bạc như vậy, nhưng những người khác có mà!”

Tiểu tướng công nói, tốt nhất trước khi phụ thân cặn bã kia đi biên cương phía Bắc lấy hết tiền bạc của ông ta đi.

Sau đó, phụ thân cặn bã này mới có thể đi tìm kho báu được.

Tiêu Nguyên Thạch hơi không hiểu: “Ai có?”

Cát Xuân Như sao?

Nhưng ông ta đã từng điều tra, trong tay của Cát Xuân Như cũng chỉ có mấy ngàn lượng vốn riêng, còn lại đều đã trợ cấp cho hai con sói mắt trắng kia rồi.

Thời Khanh Lạc cố ý hướng dẫn, nói: “Tiểu di tử của ông có đó!

“Nàng ta cũng đã làm chuyện trách mắng ông, ông còn yêu thương nàng ta cái gì?”



Tiêu Nguyên Thạch: “…” Câu này là tiếng người nói sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play