Nhìn bóng lưng dần đi xa không chút lưu tình của Tiêu Nguyên Thạch, lòng của Cát Xuân Như cũng đi theo.
Sao ông ta có thể đối với nàng ta như vây?
Ông ta đã từng nói sẽ sủng ái nàng ta cả đời mà.
Nếu sủng ái nàng ta, nàng ta trợ cấp đệ đệ với muội muội thì làm sao?
Phạm sai lầm, ông ta không thể bao dung cho nàng ta được sao?
Mắt nàng ta bị mù, nên mới nhìn trúng ông ta.
Ông ta lại như vậy, thật quá đáng.
Chắc chắn là con tiện nhân Đào Liễu châm ngòi rồi, để xem nàng ta làm thế nào lột da con tiện nhân kia.
Vì thế, nàng ta đứng dậy, muốn đi đến sân của Đào Liễu.
Nhưng lại bị người của Tiêu Nguyên Thạch ngăn lại.
Mặc kệ nàng ta quậy như thế nào, họ cũng không cho nàng ta đi ra ngoài.
Chuyện ban ngày đã sớm truyền đi khắp kinh thành, đương nhiên bọn hạ nhân ở phủ tướng quân cũng nghe được.
Có rất nhiều nha hoàn với gã sai vặt đều thầm mắng vị phu nhân Cát Xuân Như này không biết xấu hổ.
Lúc trước từ ngoại thất thượng vị cũng đã làm cho người ta khinh thường, bây giờ còn vụn trộm với người khác.
Cát Xuân Như cũng trở thành trò chê cười của cả phủ tướng quân, ngay cả hạ nhân cũng khinh bỉ.
Nàng ta cũng sống thành dáng vẻ mà mình ghét nhất.
Ngay từ đầu, mỗi ngày nàng ta đều ở hậu viện không phải quậy phá thì đòi ra ngoài, sau đó lại nhận được một bức thư từ Cát Xuân Di, nàng ta đột nhiên không còn náo loạn nữa.
Ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm.
Để cho nha hoàn mời Tiêu Nguyên Thạch đến muốn nói chuyện lại thật tốt, nhưng lần này Tiêu Nguyên Thạch đã quyết tâm để nàng ta đổi lại tính tình, cho nên không đến.
Mà lần này Cát Xuân Như cũng không còn đập đồ nữa.
Ngược lại, mỗi ngày bắt đầu chép kinh, một bộ dáng đã hoàn toàn đã tỉnh ngộ.
Mỗi ngày Tiêu Nguyên Thạch đều nghe hạ nhân bẩm báo lại, thấy Cát Xuân Như đã biết nhận sai rồi, còn ăn năn chép kinh, ông ta cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Nhưng ông ta vẫn không đi gặp Cát Xuân Như, thật sự khi vừa nhìn thấy nàng ta, ông ta sẽ nhịn không được nhớ đến chuyện nàng ta hôn ngoại nam.
Sau khi từ thôn trang trở về, ông ta cũng đã ở trong nhà không ra ngoài.
Không cần đi thăm dò tình hình cũng biết bên ngoài đã đồn thành cái gì, trên triều đình không biết có bao nhiêu người cười nhạo ông ta bị đội nón xanh.
Cho nên ông ta bảo người hầu không cần đi thăm dò nữa, cũng không cần lại bẩm báo, càng không ra khỏi cửa, như vậy xem như là không nghe không thấy.
Lại nhớ đến chuyện Khổng Thị khinh bỉ lúc trước, ông ta bắt đầu tĩnh tâm luyện chữ.
Càng tĩnh tâm luyện chữ, ông ta càng nhịn không được nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp hiện tại của Khổng thị.
Hơn nữa còn nghĩ, nếu như nữ chủ nhân của phủ tướng quân là Khổng Thị, thì sao ông ta có thể bị mất mặt lớn như vậy?
Đúng là người bên ngoài đang cười nhạo Tiêu Nguyên Thạch.
Đồng thời, còn thật sự cạn lời với Tiêu Nguyên Thạch.
Thê tử cũng vụn trộm với người ta rồi, nhưng lại không hưu.
Nếu xảy ra ở những chỗ khác,, hành động của Cát Xuân Như đã bị dìm lồng heo rồi.
Tiêu Nguyên Thạch không truy cứu, tất nhiên cũng chỉ có thể như vậy.
Cũng làm cho Trịnh gia nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần này, Trịnh Đồng Phong vụn trộm với phu nhân tướng quân, danh tiếng hoàn toàn cũng thối rữa.
Cô nương trong sạch hoàn toàn không muốn gả cho hắn ta.
Vì thế, hắn ta nhân cơ hội này nhanh chóng cưới tình yêu vào cửa.
Trịnh phụ cảm thấy thật mất mặt, sợ hắn ta lại quậy ra chuyện càng dọa người hơn, nên cũng đồng ý lời khuyên của hai nhi tử khác.
Tạo cho nữ tử thanh lâu kia một thân phận con nhà nghèo cửa nhỏ, rồi sau đó cưới vào cửa cho Trịnh Đồng Phong.
Cũng chuẩn bị phân gia, tài sản vốn cho Trịnh Đồng Phong cũng giảm bớt đi.
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không bỏ qua chuyện Trịnh Đồng Phong muốn hại muội muội nhà mình.
Vì thế, khi Trịnh Đồng Phong cưới thê tử mới vào cửa, tin tức nàng ta là nữ tử thanh lâu chuộc thân được nuôi ở bên ngoài rất nhanh được truyền khắp kinh thành.