Cái gì mà còn yêu thương nàng ta, giống như ông ta với Cát Xuân Di có gì đó.
“Mấy thứ đó đã đưa cho nàng ta làm của hồi môn, nàng ta làm sao mà lấy ra được.”
Hiện tại, coi như ông ta đã nhìn thấu Cát Xuân Di rồi.
Lúc còn ở phủ tướng quân thì cố ý giả vờ khôn khéo hiểu chuyện, nhưng khi nào thân phận khác biệt lập tức lộ ra bản tính chân thật.
Cho nên trông cậy vào Cát Xuân Di lấy tiền ra, chuyện này chắc chắn không thể.
Thời Khanh Lạc nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu: “Tiền cha chồng, sự thông minh ngày thường của ông đâu hết rồi?”
Tiêu Nguyên Thạch: “…”
Ông ta thật sự rất không muốn nói chuyện với con dâu xấu này: “Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Thời Khanh Lạc chỉ tờ giấy trong tay của ông ta: “Dùng cái này đi uy h.i.ế.p đi!”
“Bây giờ, nàng ta có thể trách mắng ông, nếu thật sự có một ngày có quyền có thế, ông không phải bị chèn ép c.h.ế.t sao. Đến lúc đó, tỷ tỷ của nàng ta không những cho ông đội nón xanh, còn có thể ngồi lên đầu ông đấy.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Nói cũng thật khó nghe, nhưng ông ta lại cảm thấy có đạo lý.
Nhớ lại Cát Xuân Di ngày đó, ông ta lại tức giận.
Thời Khanh Lạc tiếp tục nói: “Ông cầm chứng cứ này, bảo người đi tìm Cát Xuân Di, có thể nói thẳng là bọn ta đến đòi bồi thường, nếu không sẽ cầm cái này đưa đến chỗ phủ doãn kinh thành.”
“Nàng ta cũng tham gia vào chuyện giật dây này. Hơn nữa, hỏi nàng ta một chút có nguyện ý nhìn tỷ tỷ của mình ngồi tù hay không.”
“Nếu nàng ta còn muốn leo lên, có một tỷ tỷ hồng hạnh xuất tường còn ngồi tù nữa, tất nhiên là không tốt. Cho nên vì tương lai, tám chín phần mười nàng ta sẽ giúp ông trả hai vạn lượng còn thiếu.”
Hoặc ông cũng có thể lấy nhiều hơn một chút từ chỗ nàng ta về, dù sao tiền trong tay nàng ta đều là tiền của ông cả.”
Tiêu Nguyên Thạch sắp đến Bắc Cương rồi, phải châm ngòi quan hệ vào giữa ông ta với tiểu di tử.
Không thể để cho phụ thân cặn bã trở thành trợ lực của Cát Xuân Di được, ngược lại cũng thế.
Hơn nữa, phụ thân cặn bã chạy đến uy h.i.ế.p muội muội Cát Xuân Di, lấy tiền từ trong tay nàng ta về.
Sau khi Cát Xuân Như biết, trong lòng sẽ không có vướng mắc sao?
Với tính cách của Cát Xuân Như “chỉ có ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta” kia, chắc chắn sẽ bắt đầu ghi hận trượng phu Tiêu Nguyên Thạch này.
Đi Bắc Cương mới càng náo nhiệt hơn.
Cho nên, hôm nay bọn họ đến lấy bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng là để phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như tương thân tương ái kia chó cắn chó.
Tiêu Nguyên Thạch nghe xong lời của nàng, suy nghĩ ột lát.
“Ta sẽ gọi người đi hỏi một chút.”
Ông ta cũng phát hiện, Cát Xuân Di không đáng tin.
Một khi đã như vậy, vậy để cho đối phương chảy m.á.u đi.
Hơn nữa, trong lòng ông ta vẫn có vướng mắc.
Nếu ngày đó, không phải Cát Xuân Di chạy đến uy h.i.ế.p ông ta, còn xúi giục Cát Xuân Như, chuyện thê tử ngoại tình bị gièm pha sau đó cũng sẽ không có, ông ta không thể không trách tiểu di tử sói mắt trắng kia được.
Thời Khanh Lạc phát hiện phụ thân cặn bã thật sự là người đặt lợi ích lên hàng đầu, mục đích sống cũng rất rõ ràng
Biết Cát Xuân Di là một con sói mắt trắng, ông ta nói bỏ lập tức bỏ, cũng không do dự một chút nào.
Nàng cười cười: “Ta chỉ biết ông là một người thông minh.”
Nàng kéo Tiêu Bạch Lê đứng dậy: “Chúng ta sẽ đợi tin tức tốt của ông!”
“Đi thong thả, không tiễn!” Tiêu Nguyên Thạch cũng không muốn gặp lại hai người, đặc biệt là con dâu xấu này.
Mỗi lần nói chuyện đều cố ý đ.â.m lòng người, mấy lời đều rất khó nghe.
Đợi sau khi hai người Thời Khanh Lạc rời đi, Tiêu Nguyên Thạch đi đến viện của Cát Xuân Như.
Cát Xuân Như vừa mới sao chép kinh Phật hết một ngày.