Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy Cát Xuân Như cũng không hề né tránh.
Cát Xuân Như điều chỉnh tốt biểu cảm, lộ ra vẻ tươi cười ôn nhu như nước, giọng nói cũng cố ý mềm mại hẳn đi.
“Tướng quân, chàng đã trở lại.”
Tiêu Bạch Lê nghe giọng nói Cát Xuân Như, không khỏi có nổi da gà.
Nàng ấy chà xát cánh tay nói: “Tiêu tướng quân, thì ra là ông thích kiểu này, giọng nói giả bộ đầy nũng nịu này thật làm cho cả người ta nổi đầy da gà.”
Cát Xuân Như đang đi tới nghe được lời này, tươi cười cứng đờ.
Lúc này Tiêu Bạch Lê không còn bộ dạng xanh xao vàng vọt như trước, bây giờ làn da đã trở nên trắng nõn, người cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống với trước kia.
Nhưng Cát Xuân Như liếc mắt một cái đã nhận ra, thật sự là do nàng ta chán ghét hài tử của Tiêu Nguyên Thạch đến mức ký ức vẫn còn mới nguyên như cũ.
Tuy nhiên, nàng ta lại làm bộ không quen biết, “Vị này chính là?”
Tiêu Bạch Lê nhìn thấy ánh mắt không vui của nàng ta, còn mang theo sự coi thường khinh bỉ giống như lúc trước.
Lúc là lúc trước, nàng ấy sẽ cảm thấy tự ti.
Hiện tại sẽ không.
Nàng ấy nhướng mày, “Ta là Tiêu Bạch Lê, lúc này ngươi biết rồi đấy.”
Cát Xuân Như ngẩn người, lắp bắp kinh hãi.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chẳng những dung mạo thay đổi, tính tình cũng thay đổi rất lớn so với trước kia.
Còn dám cùng nàng ta tranh luận, lá gan lớnrồi.
Cát Xuân Như ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thì ra là Bạch Lê!”
“Đây là Nhị Lang sao?”
Tiêu Nhị Lang lớn lên trắng nõn văn nhã, cho người ta một cảm giác ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cậu làm như không có khúc mắc gì với Cát Xuân Như, cười chào hỏi, “Chào Cát tiểu nương.”
Cát Xuân Như: “……” Tiểu nương là cái quỷ gì?
Nàng ta sắp không duy trì được tươi cười, hiện tại có không ít người đều kêu nữ tử thanh lâu chính là tiểu nương.
Cũng không biết tiểu tử này là cố ý, hay là vô tình.
Nghe thấy hình dung này, Đào Liễu ở một bên mắc cười.
Nhị Lang này thật sự rất hài hước, vừa gặp mặt đã gọi Cát Xuân Như một tiếng tiểu nương.
Thế này là hoàn toàn coi Cát Xuân Như như nữ tử thanh lâu mà đối đãi rồi.
Cát Xuân Như mỉm cười có chút cứng nhắc, “Nhị Lang, sao ngươi lại xưng hô với ta như vậy?”
Nếu Nhị Lang đánh đồng nàng ta với nữ tử thanh lâu, nàng ta sẽ mượn chuyện này, cho Tiêu Nguyên Thạch thấy nhi tử của ông ta bất kính với trưởng bối thế nào.
Vẻ mặt Nhị Lang đơn thuần vô tội, “Ngươi là ngoại thất của tiền phụ thân ta, sau này thượng vị thành thê tử, không gọi ngươi là tiểu nương vậy phải gọi cái gì?”
Cậu lại thử thăm dò gọi: “Đại nương?”
Lúc trước, trong lúc vô tình cậu nghe người ta nói tiểu nương là nữ tử thanh lâu, cho nên cậu chính là cố ý.
Cát Xuân Như: “……” Ngươi mới đại nương, cả nhà ngươi đều là đại nương.
Đào Liễu nhịn không được tiếp tục nghẹn cười, đây là ám chỉ Cát Xuân Như già rồi chăng?
Dù sao khi các nàng đi ra ngoài, đều kêu các phụ nhân lớn tuổi là đại nương.
Nếu không phải Tiêu Nguyên Thạch ở chỗ này, nàng ta khẳng định sẽ nhịn không được cười ra tiếng.
Cát Xuân Như tức giận tái mặt, “Ai cho ngươi gọi loạn như vậy.”
Nhị Lang bị nàng ta quát lớn một tiếng, trên mặt tức khắc lộ ra vài phần ngơ ngác.
Cậu mờ mịt nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Tiêu tướng quân, ta xưng hô với nàng ta như thế có vấn đề sao?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đương nhiên là có vấn đề.
Tiểu tử này có phải là cố ý hay không?
Nhìn ánh mắt trong veo của nhi tử, ông ta cảm thấy có lẽ là chính mình nghĩ nhiều.
Ông ta có chút đau đầu nói: “Về sau ngươi gọi nàng là phu nhân đi.”