Huống chi, Nghệ Vương cũng biết thái độ nhà bọn họ đối với phụ thân cặn bã, sau này hồi kinh tám chín phần mười sẽ nhắc tới với hoàng đế.
Cũng có thể làm hoàng đế yên tâm.
Trên đường lớn ở bên ngoài thôn trang, Tiêu Nguyên Thạch cưỡi ngựa đứng chờ.
Ba chiếc xe ngựa từ thôn trang chạy tới, ông ta chủ động cưỡi ngựa qua đón.
Xe ngựa dừng lại, cửa xe ngựa từ giữa mở ra, Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang từ trên xe ngựa bước xuống.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn Tiêu Bạch Lê mà ngẩn người, “Bạch Lê cũng cùng chúng ta hồi kinh sao?”
Trên mặt Tiêu Bạch Lê mang nét cười, nhu nhu trả lời: “Ta không yên tâm đệ đệ đi một mình, cho nên cũng muốn đi theo đến phủ tướng quân làm khách.”
“Tiêu tướng quân, ông sẽ không để ý chứ?”
Lúc trước gọi tiền phụ thân chính là vì chán chét phụ thân cặn bã.
Hiện tại gọi Tiêu tướng quân, chủ yếu là vì muốn biểu đạt mối quan hệ giữa bọn họ không thể khôi phục, không để cho người khác hiểu lầm.
Tiêu Nguyên Thạch đang tươi cười bỗng cứng đờ, “Tất nhiên không ngại, ta hoan nghênh còn không kịp.”
Ông ta tính toán có chút sai sót.
Nhưng mà nhìn nữ nhi xinh đẹp động lòng người nói chuyện ôn nhu, ông ta lại cảm thấy mang theo cũng không hề gì, còn có thể bồi dưỡng thêm tình cảm.
Không có đứa con dâu xấu Thời Khanh Lạc kia ở đây, có lẽ nữ nhi vẫn là nữ nhi dịu dàng nghe lời lúc trước.
Đến phủ tướng quân cũng sẽ không làm chuyện ầm ĩ gì.
Vì thế ông ta mang theo một nhi một nữ hồi kinh.
Mới vừa hồi kinh, ông ta phát hiện không ít người đang đưa mắt đánh giá soi mói ông ta.
Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy không thích hợp, vì thế gọi người đi hỏi thăm.
Rất nhanh tùy tùng đã hỏi thăm xong trở về.
“Tướng quân, bên ngoài đã truyền chuyện ngài muốn sửa đường từ kinh thành đến thôn trang bên kia thành đường xi măng đã ra khắp nơi.”
“Bây giờ còn có không ít người chờ ngài bắt đầu sửa đường, muốn xin tới làm việc.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Tâm trạng muốn hồi kinh của ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Không cần tra, ông ta đã biết, chuyện này tuyệt đối là tác phẩm của đứa con mặt ngoài ôn nhuận như ngọc, sau lưng tâm can đen tối, đại nhi tử của ông ta làm.
Đây là muốn buộc ông ta chạy nhanh về sửa đường mà.
Ông ta không có cách khác, chỉ phân phó, “Hôm nay ngươi ra tay xử lý chuyện này.”
“Nhận nhân công sửa đường trong thành và phụ cận, lại đến xưởng xi măng hoàng gia, dự đoán rồi mua số lượng xi măng đủ để có thể sửa đường đến thôn trang, lấy tiền từ phủ tướng quân ra trả trước.”