Nàng ta thật là bị tức c.h.ế.t rồi, Tiêu Bạch Lê này từ khi nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng, còn xảo quyệt như vậy?

Nhất định là Thời Khanh Lạc kia dạy, quá ác độc quá xấu xa.

Hiển nhiên Cát Xuân Như sẽ không tức giận trước mặt Tiêu Nguyên Thạch và nhiều nô bộc như vậy.

Nếu không bị truyền ra bên ngoài, lại biến thành nàng ta đối xử lạnh lùng, mỉa mai hài tử thân sinh của trượng phu.

Nàng ta nén giận nói: “Gần đây thân thể của ta không tốt lắm, cho nên không quá thoải mái, lúc này mới cười không nổi.”

Nhị Lang nhìn nàng ta, “Có bệnh thì phải mau chóng đi trị, nếu không kéo thành bệnh nặng là có thể đi toi mạng.”

“Tiểu nương, vẫn là nhớ chú ý giữ gìn thân thể cho tốt, tương lai cũng làm cho phủ tướng quân khai chi tán diệp.”

Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi: “……” Tên tiểu tử thúi này nhất định là cố ý.

Đây là chỗ đau của nàng ta, vậy mà nó còn cố ý chọc tới.

Nàng ta áp xuống xúc động muốn kêu người hầu đánh c.h.ế.t Nhị Lang.

Vành mắt thoáng cái đã đỏ, nàng ta vô cùng nhu nhược nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Tướng quân, Nhị Lang là đang đ.â.m vào tim của ta.”

Vẻ mặt Nhị Lang không thể hiểu được, “Sao ta lại chọc vào tim của ngươi?”

“Ta kêu ngươi chú ý giữ gìn thân thể, không sai mà?”

Cát Xuân Như cắn răng, “Câu nói sau của ngươi chính là cố ý chọc tim đau của ta.”

Nhị Lang không nghe được giải thích, càng có vẻ khó hiểu, “Nữ tử vì trượng phu khai chi tán diệp, sao lại không đúng?”

“Thất xuất chi điều, không sinh được con đều phải bị hưu.”

“Đây là ta quan tâm ngươi, ngươi lại còn chỉ trích ta!”

Cậu nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch, vẻ mặt vô tội hỏi: “Tiêu tướng quân, ta chỉ là quan tâm đến thân thể tiểu nương, ta có làm gì khiến nàng ta không vui vẻ sao?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ông ta lại sai rồi.

Tiểu tử này cũng đầy bụng ý xấu, so với đại nhi tử không khá hơn được bao nhiêu.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch cũng có chút tức giận, càng không biết phải giải thích thế nào.

Chẳng lẽ làm trò trước mọi người, nói Cát Xuân Như không thể sinh con, cho nên không thể khai chi tán diệp.

Nói không chừng tên tiểu tử thúi này sẽ lập tức lấy chuyện thất xuất chi điều ra nhắc lại.

Vì thế ông ta chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Không cần gọi tiểu nương gì đó, gọi dì Cát đi.”

Gọi tiểu nương, ông ta nghe giống như là kêu nữ tử thanh lâu……

Nhị Lang tủi thân nói: “Không được, năm đó nàng ta oan uổng nương của ta, ta mới không muốn kêu nàng ta là dì Cát đâu.”

Cậu vẫn là tiểu hài tử, có thể tùy hứng.

Tâm tư Tiêu Bạch Lê vừa động, “Nếu không chúng ta gọi nàng ta là Cát tỷ tỷ đi.”

“Dù sao nàng ta vốn dĩ chính là chất nữ của Tiêu tướng quân, gọi như vậy cũng không tính là loạn bối phận.”

Cát Xuân Như: “……” Nàng ta muốn hỏng mất.

Hai đứa này là ma quỷ sao?

Cảm nhận được ánh mắt nha hoàn và gã sai vặt đưa tới, sắc mặt nàng ta trắng bệch.

Thật vất vả chuyện thúc thúc và chất nữ mới không ai nhắc tới, hai đứa khốn kiếp này lại cố ý làm trò nhắc nhở mọi người.

Cái gì Cát tỷ tỷ, rõ ràng chính là châm chọc nàng ta.

Tiêu Nguyên Thạch cũng tức lên rồi, nữ nhi này không phải đèn cạn dầu, thật là cái hay không nói, cứ thích nói cái xấu.

Thứ ông ta mang về không phải là nhi nữ, mà là thỉnh phải hai tiểu tổ tông mang về.

Đột nhiên ông ta có chút hối hận, hôm nay hồi kinh không nên phái người đi đón Nhị Lang.

Sắc mặt ông ta trầm trầm, “Nói bậy, đừng gọi loạn.”

Tiêu Bạch Lê cũng lộ ra vẻ mặt vô tội, “Không có gọi loạn, ông dám nói nàng ta không phải chất nữ của ông không?”



Mặt Tiêu Nguyên Thạch cũng tái rồi, “Tiêu Bạch Lê, đây là thái độ ngươi đối đãi trưởng bối?”

Tiêu Bạch Lê nhún vai, “Nhưng chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi!”

Cho nên ông là trưởng bối gì?

“Ngươi!” Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến ngã ngửa.

Hỗn trướng, nha đầu c.h.ế.t tiệt này toàn theo Thời Khanh Lạc học được cái gì không biết.

Nữ nhi đã từng nhu nhược nghe lời của ông ta đi nơi nào rồi?”=

Cát Xuân Như không khỏi nói: “Vậy vì sao hôm nay các ngươi lại cửa?”

Nếu đã cắt đứt quan hệ, còn vào cái gì mà cửa.

Tiêu Bạch Lê bày ra bộ dạng ta rất bất đắc dĩ, “Chúng ta cũng không muốn tới, là Tiêu tướng quân muốn bồi thường cho tỷ đệ chúng ta, một hai phải mời chúng ta tới phủ tướng quân làm khách.”

“Tỷ đệ chúng ta cũng chỉ có thể cố mà tới, dù sao ông ta còn phải vì nương ta sửa đường.”

Nhắc tới chuyện sửa đường, Cát Xuân Như tức giận sôi máu.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này cùng với tiện nhân nương kia của nó đều không biết xấu hổ như nhau.

Nàng ta ủy khuất, lại mang theo vài phần chất vấn nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch, “Tướng quân, chàng thật sự muốn bồi thường thua thiệt cho Khổng thị mà đi sửa đường sao?”

Tiêu Nguyên Thạch bực bội không thôi, “Đúng vậy, ta đã đáp ứng rồi.”

Cát Xuân Như nhịn không được khóc ra tới, “Chàng, chàng cùng nàng ta lại dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?”

Nàng ta có thể tiếp nhận chuyện trong nhà này nhiều thêm một thiếp thất là Đào Liễu, hay là mấy thiếp mà lão thái thái đưa về hậu viện, nhưng thật sự không tiếp nhận được Khổng thị.

Năm đó nàng ta là người thắng, nàng ta không cho phép kẻ thất bại là Khổng thị lại trở về, hoặc là lấy lòng Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch không đáp lời.

Tiêu Bạch Lê cười lạnh một tiếng, “Cát tiểu nương, phiền ngươi nói chuyện chú ý đúng mực.”

“Nương của ta và Tiêu tướng quân đã sớm hòa li, sao có thể dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.”

“Nương ta không phải ngươi, chuyên môn thích đoạt trượng phu người khác, nhặt giày rách người khác không mang.”

“Đối với Tiêu tướng quân, nương ta đã sớm không hiếm lạ, hiện tại dù ngươi có cho không đưa ông ta cho bà, bà cũng không thèm.”

“ Ngươi xem ông ta như bảo vật quý hiếm, nương ta chỉ cảm thấy ông ta còn rẻ mạt hơn so với cây cỏ.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……”

Cái gì gọi là giày rách người khác không mang, cái gì là rẻ mạt hơn so với cây cỏ, đây là hình dung nói về thân cha sao?

Ông ta đen mặt nói: “Tiêu Bạch Lê, ngươi nói chuyện kiểu gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play