Thật sự là đứa con dâu kia quá khó chơi, nếu hàn gắn quan hệ, chỉ cần gặp mặt nàng ông ta nhất định sẽ tức chết.
Hơn nữa đứa con trai vô tâm của ông ta, nghe vẻ cũng không muốn hàn gắn quan hệ.
Nhị hoàng tử thấy bộ dáng của ông ta, nghĩ một chút, cũng không vòng vo, nói: “Ngươi nói có thể sử dụng một biện pháp khá, mượn sức phu thê Tiêu Hàn Tranh không?”
“Thời Khanh Lạc là cao thủ kiếm tiền, gần đây cũng giúp Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung kiếm không ít, nếu có thể khiến nàng giúp chúng ta, phương diện tiền bạc, chúng ta có thể bớt rất nhiều việc.”
Hắn ta thở dài, không nhịn xuống oán giận: “Ngươi lúc trước không nên đoạn tuyệt hệ, rốt cuộc Tiêu Hàn Tranh cũng là con trai ngươi, cũng không thể cản trở ngươi cái gì.”
Nếu không đoạn tuyệt quan hệ, hắn có thể lợi dụng Tiêu Nguyên Thạch, cũng có thể lợi dụng phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Nguyên Thạch cũng biết gần đây hai người Lương Hữu Tiêu kiếm được rất nhiều tiền, khiến người ta đỏ mắt.
Ông ta cũng đỏ mắt, rốt cuộc nếu không phải nhờ đứa con dâu xấu xa kia, bọn họ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đặc biệt nhớ tới lời Liễu Như nói, nếu ông ta không nghe lời Cát Xuân Như, cùng con trai đoạn tuyệt quan hệ, hai người Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không hận ông ta như vậy.
Phương pháo kiếm tiền, phủ tướng quân cũng có thể sử dụng.
Hiện tại lại nghe Nhị hoàng tử oán giận, trong lòng ông ta cũng vô cùng khó chịu.
Đồng thời không nhịn được sinh ra oán giận đối với tiểu kiều thê.
Ông ta lắc đầu: “Đối với phu thê Tiêu Hàn Tranh, ta cũng không có biện pháp.”
Nhị hoàng tử nghĩ nghĩ: “Vậy còn những người khác?”
Thật ra hắn ta không muốn hại người bên cạnh Tiêu Hàn Tranh, nhưng lại muốn xem xem có thể lợi dụng không, sau đó lợi dụng sức lực của phu thê hai người.
Nghe hắn ta nói như vậy, Tiêu Nguyên Thạch giật mình, trong lòng cũng có chút rục rịch.
Nhị hoàng tử không nói, ông ta cũng suýt quên mất mình còn một đôi trai gái.
“Đại nhi tử của ta cũng rất xem trọng đệ đệ muội muội của nó, có thể có thể xuống tay từ đó.”
Trong lòng Nhị hoàng tử thầm khinh bỉ Tiêu Nguyên Thạch, đệ đệ, muội muội của Tiêu Hàn Tranh, nhưng cũng là con ruột của ông ta, nói đến tính kế, cũng không nương tay chút nào.
Trên mặt lại bất biến: “Chuyện đó xuống tay như thế nào?”
Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu: “Chuyện này ta cũng chưa nghĩ ra, nếu không ta trở về hỏi thê tử xem?”
“Tuy rằng có thể xuống tay từ hai đứa nó, nhưng ta hy vọng sẽ không tổn thương đến chúng.”
Ông ta nhấn mạnh, trên mặt tỏ vẻ áy náy: “Đây cũng là vì muốn tốt cho hai đứa nó.”
Nhị hoàng tử trợn mắt, hỏi độc phụ kia của ngươi, có thể có chuyện tốt sao?
Tiêu Nguyên Thạch này đúng là bị tiểu thê tử mê hoặc, còn không thấy đối phương ác độc.
Nhưng hiện tại hắn ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Vì thế gật đầu: “Vậy phiền toái Tiêu tướng quân đi hỏi một chút.”
Tiêu Nguyên Thạch hơi hơi mỉm cười: “Điện hạ khách sáo, được giúp đỡ điện hạ là vinh hạnh của ta.”
Nhị hoàng tử nghe được lời này, ý cười dày đặc: “Ta vẫn luôn biết Tiêu tướng quân là người thông minh.”
Hắn ta bưng chén rượu lên: “Nào, ta kính tướng quân một ly.”
Tiêu Nguyên Thạch cũng bưng chén rượu lên cùng hắn ta cụng ly, cũng không nói gì nữa.
Tiêu Nguyên Thạch trở lại phủ tướng quân, ở trong thư phòng cả chiều, lúc này mới đến sân viện Cát Xuân Như cùng nhau dùng bữa tối.
Vì sự tồn tại của Đào Liễu, cộng thêm chủ ý của Cát Xuân Di, Cát Xuân Như đối với Tiêu Nguyên Thạch càng thêm ôn nhu.
Khi nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ yêu mến: “Tướng quân, hôm nay ta đặc biệt đích thân chuẩn bị bàn ăn này cho chàng, chàng mau nếm thử xem.”
Vươn tay ra rót rượu cho ông ta.
Cố ý để lộ mu bàn tay bị dầu mỡ b.ắ.n vào cho ông ta nhìn.