Tiêu Nguyên Thạch muốn chính là nàng ta mở miệng nói: “Ta đối với nàng tất nhiên là yên tâm, Nhị hoàng tử bên kia cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Nàng cứ yên tâm làm đi.”
Ông ta lại nhấn mạnh: “Đừng làm bất cứ điều gì tổn hại đến huynh muội bọn nó.”
Thê tử nói thật dễ nghe, nhưng thực ra ông ta biết nàng ta không thích con của mình, cho nên lúc trước mới có thể xúi giục ông ta cắt đứt quan hệ.
Lần này muốn thu phục phu thê đại nhi tử, tất nhiên ông ta không thể để cho thê tử làm chuyện có hại đến nữ nhi.
Về lý do tại sao lại để cho Cát Xuân Như làm chuyện này.
Cũng bởi vì dù thành công hay không, ông ta cũng có thể giao phó với Nhị hoàng tử.
Thành công, Nhị hoàng tử sẽ nhớ kỹ ông ta.
Không thành cũng là do thê tử ông ta vô năng.
Nếu làm nhi tử không hài lòng, cũng là do thê tử của ông ta, không liên quan đến ông ta.
Dù sao thê tử cùng đại nhi tử có ân oán sâu nặng, thêm một chuyện nữa cũng không thành vấn đề.
Không thể không nói mỗi bước đi Tiêu Nguyên Thạch đều là đa mưu túc trí, mỗi bước đi đều tính toán đến hậu quả.
Cát Xuân Như còn tưởng rằng trượng phu tín nhiệm mình, hơn nữa còn là vì giúp muội muội nàng ta, vì thế ôm lấy ông ta: “Chàng cứ yên tâm."
Vì muội muội, lần này lợi cho Tiêu Bạch Lê.
Nhưng chuyện bày mưu tính cớ này nếu thành công nhìn vào thì rất tốt cho Tiêu Bạch Lê, nhưng sau này thì không chắc.
Nàng ta nói: “Tướng quân, muội muội ta sắp gả cho phủ Nhị hoàng tử, để cho muội ấy có chỗ đứng vững chắc, ta cần chuẩn bị nhiều đồ cưới cho muội ấy một chút.”
Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ là được."
Cát Xuân Như muốn chuẩn bị cái gì, ông ta cũng đã biết.
Tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng đều phải nhẫn nhịn.
Cát Xuân Như nhân cơ hội nói: “Ta có thể lấy ôn tuyền thôn trang ở ngoại ô kinh thành làm của hồi môn cho muội muội được không?”
Kể từ khi Thời Khanh Lạc được Hoàng đế ban tặng ôn tuyền thôn trang, Hề Duệ cùng vài tên quần là áo lượt cũng hỏi thăm muốn mua ôn tuyền thôn trang, gần đây giá cả loại thôn trang này ở kinh thành đột nhiên tăng cao.
Hoàng đế ban cho Thời Khanh Lạc một tòa ôn tuyền thôn trang, nàng ta cũng muốn tặng cho muội muội một tòa.
Tiêu Nguyên Thạch nghe nói vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu.
Lời nói của lão phu nhân không khỏi vang lên trong đầu: "Phu nhân của ngươi chính là muốn biến phủ tướng quân thành đồ của tỷ đệ các nàng, hoàn toàn trợ cấp cho Cát gia.”
Ông ta nhíu nhíu mày nói: “Không phải đã có một thôn trang ở ngoại thành làm đồ cưới rồi sao? Sao lại muốn nữa?”
Hiện tại ôn tuyền thôn trang có giá cao, vẫn chưa có dấu hiệu giảm, ông ta ngu ngốc mới có thể mang nó làm của hồi môn cho em vợ mình.
Hơn nữa cũng chỉ là em vợ, không phải nữ nhi của ông ta, sao lại phải trợ cấp nhiều như vậy.
Chuyện này làm cho ông ta có bất mãn với Cát Xuân Như.
Nàng ta nói: “Ta cũng chỉ muốn cho Xuân Di ở phủ Nhị hoàng tử có chút thể diện, còn có thể để muội ấy cùng Nhị hoàng tử đi thôn trang tắm ôn tuyền, vun đắp tình cảm.”
Lần này Tiêu Nguyên Thạch không nghe theo lời của nàng ta nữa: “Ôn tuyền thôn trang kia còn rất có ích với ta, không thể cho.”
Ông ta không nhịn được đập mạnh xuống bàn: “Xuân Như, gia cảnh nhà chúng ta cũng không phải quá vững chắc, nàng cho đệ đệ mình nhiều tiền bạc như vậy, lại cho muội muội mình nhiều hồi môn như vậy, trong nhà cũng đã không còn lại bao nhiêu rồi.”