Huyện Nam Khê.
Tiêu Hàn Tranh liên tiếp nhận được hai tin mật báo.
Một cái đến từ Bắc Cương, một cái lại đến từ kinh thành.
Sau khi từ kinh thành trở về, hắn chỉ ở lại trong thôn đọc sách, nhưng cũng có đi ra ngoài vài lần.
Chẳng những tăng cường tai mắt ở kinh thành, bên phía Bắc Cương cũng phải thêm người trông coi.
Hắn đã từng ở Bắc Cương một thời gian, cho nên cũng khá quen thuộc.
Sắp sửa đến Tết, trường học cũng đã đóng cửa.
Việc Tiêu Hàn Tranh thích nhất bây giờ, chính là nằm dài ở thư phòng cả ngày, ôm tiểu tức phụ đọc sách.
Phía trước ghế dài chính là lò sưởi, cực kỳ ấm áp.
Hắn vừa ôm Thời Khanh Lạc vừa mở thư ra, cùng đọc với tiểu thê tử.
“Phụ thân cặn bã của huynh cũng thật là, lại dám phái người đi dụ dỗ Tiêu Đại Lang đánh bạc.”
“Cũng may là huynh nhắc nhở sớm, ta đã viết thư dặn dò lão thái thái, bệnh tình của Tiêu Đại Lang khiến gã không thể chịu được cảm xúc quá mạnh, như là đánh bạc, hay là đi thanh lâu gì đó, nếu không bệnh sẽ tái phát, nghiêm trọng nhất sẽ mất mạng.”
“Tiêu Đại Lang không dám đi đâu.”
Bằng không, dựa vào tính cách của Tiêu Đại Lang, khẳng định sẽ lọt bẫy.
Không thể không nói, tuy rằng Tiêu Nguyên Thạch cặn bã, nhưng làm việc lại rất có kế hoạch, biết cách đối phó với người của Tiêu gia, lại còn có thể thu hồi tiền bạc về lại túi của mình.
Chỉ tiếc núi cao còn có núi cao hơn, tiểu tướng công nhà nàng vẫn giỏi hơn nhiều.
Phụ thân cặn bã thua không oan.
“Sai người xúi giục Tiêu Đại Lang, ép Cát Xuân Nghĩa đi đào khoáng, những việc ông ta làm, đúng là khiến cho ta mở mang tầm mắt.”
Thời Khanh Lạc cười với Tiêu Hàn Tranh, vẻ mặt xấu xa nói: “Huynh nói xem, nếu để cho tiểu kiều thê của ông ta biết được việc này, thì sẽ thế nào nhỉ?”
Tiêu Hàn Tranh ôm Thời Khanh Lạc, cười khẽ bên tai nàng.
“Ta và nương tử nghĩ thật giống nhau.”
“Ta sẽ bắt chước chữ của Cát Xuân Nghĩa, sau đó bí mật cho người đưa thư cho Cát Xuân Như.”
“ Lúc đó Cát Xuân Nghĩa sẽ tình cờ phát hiện, Tiêu Đại Lang đưa đệ đệ mình đi đào quặng, đều là trượng phu tướng quân của nàng ta xúi giục.”
“Như vậy liền có kịch hay để xem.”
Đôi mắt Thời Khanh Lạc sáng lên: “Huynh cũng thật biết chơi nha.”
Đại lão chính là đại lão, làm chuyện xấu cũng không giống người bình thường.
Nhưng điều kiện tiên quyết, là phải bắt chước được chữ viết của người khác.
Đổi lại là người khác, nghĩ thế nào cũng không có biện pháp.
Nàng hỏi: “Huynh gửi thư chưa?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: “Còn chưa đưa thư, dù sao cũng phải để Cát Xuân Nghĩa nếm đủ khổ rồi, lại khiến Cát Xuân Như biết, cho người đi cứu đệ đệ, mớ có thể khiến nàng ta càng đau lòng.”
“Ta định để năm sau, mới cho người đưa thư cho Cát Xuân Như.”
“Tốt nhất là lúc chúng ta đến Kinh thành thi khoa cử.”
“Nàng cũng có thể xem kịch hay.”
Hắn biết tiểu nương tử thích nhất là xem loại kịch này, nên tất nhiên muốn thành toàn.
Thời Khanh Lạc cười cong mắt, nghiêng người ôm cổ hắn, hôn hắn: “Tranh ca thật uy vũ, yêu huynh c.h.ế.t mất.”
Nàng lại cười hì hì nói: “Nếu là của người khác, ta cũng không muốn xem, nhưng lại rất muốn xem tên phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như diễn.”
Sau đó chớp mắt với Tiêu Hàn Tranh: “Huynh cũng đã có sắp xếp bên cạnh Cát Xuân Như, chắc Tiêu gia cũng vậy đi?”
Tiêu Hàn Tranh hôn mặt nàng: “Vẫn là nương tử hiểu ta.”
“Thêm một thời gian nữa, ta sẽ khiến Tiêu Đại Lang biết người bên cạnh mà lúc nào cũng xúi giục hắn ta, thật ra là do tên phụ thân cặn bã kia sắp xếp bên cạnh mình.”
“Cũng để cho đám người lão thái thái biết, cái sòng bạc ở huyện thành kia là sản nghiệp của phụ thân cặn bã kia.”
“Phụ thân cặn bã đó muốn dụ dỗ Tiêu Đại Lang đánh bạc, sau đó để bọn họ phải nôn ra toàn bộ tiền trộm được từ Cát Xuân Nghĩa, trở lại phủ tướng quân.”