Hôm nay, hắn ta đang ngồi cùng với đệ đệ ruột là Ngũ hoàng tử, vui vẻ uống rượu.
Nghe được người ta nói chuyện này, thiếu chút nữa là phun hết rượu trong miệng ra.
Lương Hành Ngọc thấy vậy còn cười trêu chọc: “Nhị ca, nữ tử Cát Xuân Di kia thực sự đẹp như vậy sao? Làm cho huynh cũng phải ngỡ ngàng.”
Sắc mặt Lương Hành Thiều có phần khó coi: “Cũng chỉ trên mức trung bình mà thôi.”
Hắn ta cười lạnh: “Chính ta cũng không biết có chuyện này đấyđấy.”
Từ trong hậu viện của hắn ta, tùy tiện chọn ra vài người, dung mạo chắc chắn đều cao hơn Cát Xuân Di một bậc.
Đừng nói là thiếp thất, ngay cả Hoàng tử phi đoan trang của hắn ta, tuy rằng dung mạo không bì được Cát Xuân Di, nhưng xét về khí chất, thì đúng là một trời một vực.
Lương Hành Ngọc nhướng mày: “Xem ra việc này là có người cố ý.”
“Vậy Cát Xuân Di so với Thời Khanh Lạc, ai đẹp hơn?” Hắn ta từng gặp Thời Khanh Lạc, nhưng lại chưa từng nhìn thấy Cát Xuân Di.
Lương Hành Thiều không chút do dự nói: “Đương nhiên là Thời Khanh Lạc.”
Ngũ quan dung mạo của Thời Khanh Lạc, quả thật là xinh đẹp hơn Cát Xuân Di nhiều.
Hắn ta lại bổ sung một câu: “Nhưng cái xuất chúng nhất của Thời Khanh Lạc vẫn là sự nhanh nhạy của nàng ta, cũng rất có khí chất, hoàn toàn không thua kém nữ tử thế gia nào.”
Đây là lần đầu tiên Lương Hành Ngọc nghe Nhị ca phong lưu của mình khen một nữ tử nhiều như vậy.
“Xem ra, Thời Khanh Lạc trong mắt Nhị ca, vẫn là có chút đặc biệt.”
Lương Hành Thiều cười cười: “Ít nhiều thì cũng đúng.”
Tuy rằng chưa tới mức nhớ mãi không quên, nhưng đối với hắn ta mà nói, Thời Khanh Lạc luôn chiếm một phần rất đặc biệt.
Cho hắn ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là, ngày hôm đó nàng ở ngôi miếu đổ nát, quay đầu lại hỏi hắn ta, chưa từng thấy nữ tử xinh đẹp bao giờ sao?
Vừa nhớ tới cái này, khóe môi hắn ta lại lập tức cong lên.
Tiếp theo, hắn ta sai người đi điều tra, tin tức này rốt cuộc là từ đâu truyền đến.
Rất nhanh, người của hắn ta đã trở lại.
“Chủ tử, đã tra ra được kẻ lan truyền tin đồn.”
“Là một nha hoàn trong phủ tướng quân.”
“Cụ thể là nha hoàn thuộc viện của phu nhân tướng quân.”
Lương Hành Thiều híp mắt: “Hay lắm, còn chưa gả vào cửa đã muốn tính kế ta, ai cho bọn họ lá gan đó.”
Vừa nghe thân tín nói xong, hắn ta đã lập tức khẳng định chuyện này là do Cát Xuân Như và Cát Xuân Di làm ra.
Mục đích là khiến người ngoài nhìn vào, đều nghĩ rằng hắn ta thích Cát Xuân Di, cho nên mới rước nàng ta về làm trắc phi.
Nếu không phải Tiêu Nguyên Thạch giúp ích được cho hắn ta, thì mối hôn sự này đã bị hủy bỏ từ lâu rồi.
Lương Hành Ngọc nhướng mày: “Xem ra, vị tiểu tẩu tử này cũng không hề đơn giản.”
Lương Hành Thiều liếc mắt nhìn hắn ta: “Cái gì mà tiểu tẩu tử, đừng có gọi bừa, dù sao cũng chỉ là một thiếp mà thôi.”
Lương Hành Ngọc cười khẽ: “Được rồi, chỉ cần chính Nhị ca không để tâm, thì hai nữ nhân kia có tính kế thế nào cũng vô dụng.”
Hắn ta lại hỏi: “Vậy huynh muốn làm sáng tỏ ư?”
Lương Hành Thiều lắc đầu: “Không cần, nếu bọn họ đã dám truyền ra tin tức như vậy, thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị xong đường lui rồi.”
Cát Xuân Di này không đơn giản, nhưng những nữ nhân trong hậu viện của hắn ta thì đơn giản ư?
Chỉ tiếc là đồng đội heo Phục Văn Tranh kia đang bị nhốt trong phủ Tam hoàng tử rồi, nếu không thì ả nhất định sẽ cho Cát Xuân Di một bài học.
Lương Hành Ngọc nhếch môi: “Đúng vậy.”
Nếu là chuyện liên quan tới nữ nhân, thì Nhị ca chính là cao thủ, không cần hắn ta phải nhọc lòng.
Hắn ta bèn nói sang chuyện khác: “Gần đây Lương Hữu Tiêu cùng với Tịch Dung nhờ có Thời Khanh Lạc mà kiếm được không ít.”
Nhắc tới chuyện này, Lương Hành Thiều lại khó chịu.
Hắn ta đã chuẩn bị kế hoạch, đầu tiên là lôi kéo Thời Khanh Lạc, sau đó mượn sức nàng thu phục cả đám Lương Hữu Tiêu.
Ai biết được Phục Văn Tranh bởi vì ghen tuông, một phát đạp đổ toàn bộ kế hoạch của hắn ta.
Cũng không biết ai sẽ được lợi.