Cát Xuân Như bận suy nghĩ cho đệ đệ nên không chú ý tới biểu cảm của Tiêu Nguyên Thạch.
“Cũng không phải là để ông ta ở lại Bắc Cương luôn, chỉ là đi một thời gian, chờ đến khi chân đệ đệ ta lành lặn rồi hẵng trở về.”
Thật ra chân của đệ đệ nàng ta hiện tại đã kết vảy, chỉ cần dùng gậy chống thì một chân còn lại cũng có thể đi đường được rồi.
Nhưng nàng ta vẫn lo lắng, sợ trên đường xảy ra vấn đề gì.
Vốn dĩ nàng ta muốn đệ đệ dời qua năm sau hẵng đi Bắc Cương, nhưng trượng phu lại nói phải rèn sắt từ khi còn nóng.
Nếu chậm trễ, đám người Tiêu Đại Lang đi trước đã đứng vững chân, đến lúc đó muốn tìm một chỗ thay thế cũng khó hơn nhiều.
Nàng ta nghĩ thấy cũng đúng.
Hơn nữa mấy hôm trước, đệ đệ đi ra ngoài, còn bị bạn bè cùng trường chế nhạo.
Đệ đệ cũng không muốn tiếp tục ở lại kinh thành nữa.
Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu: “Y phủ của chúng ta khẳng định là không được.”
Nói giỡn, Cát Xuân Nghĩa là do phạm tội nên mới bị phạt đi Bắc Cương, chứ không phải đi hưởng phúc.
Phái y phủ của phủ tướng quân đi theo hắn ta, hoàng đế mà biết sẽ nghĩ thế nào?
Thấy sắc mặt của Cát Xuân Như đột nhiên trở nên khó coi, ông ta lại trấn an nói: “Ta tìm một thầy lang y thuật tốt ở kinh thành đi theo đệ ấy là được rồi.”
Đến lúc đó, chỉ cần nói rằng ông ta lo cho lão gia tử và lão thái thái tuổi cao sức yếu, dọc đường xóc nảy sẽ xảy ra vấn đề, cho nên mới tìm một thầy lang đi theo.
Chẳng những có thể trấn an Cát Xuân Như, người ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm thấy ông ta hiếu thuận.
Trong lòng lão gia tử và lão thái thái cũng thoải mái.
Cát Xuân Như không biết được suy nghĩ trong lòng ông ta, tâm trạng không tốt rất nhanh đã tan biến.
Nàng ta chủ động dựa vào lồng n.g.ự.c Tiêu Nguyên Thạch: “Tướng quân thật có lòng.”
Bàn tay đặt trên n.g.ự.c Tiêu Nguyên Thạch vẽ vòng tròn: “Ta sẽ báo đáp cho chàng.”
Nếu là trước kia, Tiêu Nguyên Thạch sẽ lập tức ôm người đi vào trong thư phòng.
Nhưng hiện tại, bởi vì chuyện vừa xảy ra, trong lòng nghẹn khuất đến khó chịu, chẳng còn hứng thú đó nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Nguyên Thạch sửng sốt, mở miệng nói: “Vào đi!”
Sau đó Liễu Như bưng một ấm sứ tiến vào.
Liễu Như nhìn thấy hai người họ, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng ta đi tới hành lễ: "Bái kiến tướng quân, phu nhân!”
Tiếp theo, nàng ta lấy lùi làm tiến nói: “Xem ra ta tới không đúng lúc, quấy rầy tới tướng quân và phu nhân rồi, ta xin cáo lui trước.”
Cát Xuân Như lạnh mặt: “Làm càn, ngươi chỉ là thiếp, vậy mà lại dám xưng ta trước mặt tướng quân, có biết thế nào là quy củ hay không.”
Sắc mặt Liễu Như thoáng trở nên trắng bệch, khóe môi run rẩy: “Ta, thiếp.”
"Về sau ta sẽ không xuất hiện trước mắt phu nhân nữa, ta quay về nơi cũ là được rồi.”
Bắt nàng ta tự xưng là thiếp hay là nô tỳ, nàng ta thật sự không làm được.
Cát Xuân Như nhìn điệu bộ như hồ ly tinh của nàng ta thì lập tức nổi giận: “Vậy ngươi đi đi! Lại còn dám xưng ta à.”
Tiếp theo, Cát Xuân Như bèn ra lệnh cho nha hoàn phía sau: “Mau dạy cho nàng ta biết như thế nào mới là làm thiếp.”
Cát Xuân Như từ lâu đã muốn cho ả hồ ly tinh này một cái tát rồi, chỉ là trước đây chưa tìm được cơ hội.
Liễu Như cắn môi, nước mắt tuôn ra, nhưng lại cúi gằm mặt, tỏ vẻ chấp nhận số phận, cũng không hề cầu xin Tiêu Nguyên Thạch giúp đỡ.
Lúc nha hoàn đi đến trước mặt Liễu Như, bàn tay đang chuẩn bị hạ xuống, thì Tiêu Nguyên Thạch mở miệng nói: “Được rồi, là ta bảo Như Nhi tự xưng ta.”
Ông ta nhìn Cát Xuân Như: “Trước kia nàng ấy xuất thân tiểu thư, nếu không vì nàng gây chuyện, thì cũng đã gả cho người khác làm chính thê rồi.”
“Gả vào phủ tướng quân không phải mong muốn của nàng ấy, cũng coi như là chịu ủy khuất rồi, một cái xưng hô thôi mà, không cần thiết phải để ý như vậy.”
Liễu Như ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, dung nhan thanh đạm, càng có vẻ nhu nhược đáng thương đến động lòng người.
Nàng ta tỏ vẻ bàng hoàng: “Đều là do ta sai, xin tướng quân đừng trách phu nhân.”