Ngày thứ hai, lâm triều.

Quả thật Tiêu Nguyên Thạch đã bị các Ngự sử thay nhau tố một lần.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt phức tạp và khinh thường của các đồng liêu, trong lòng ông ta vẫn rất nóng nảy và khó chịu.

Cho tới bây giờ, chuyện ông ta hối hận nhất, chính là cắt đứt quan hệ với nhi tử Tiêu Hàn Tranh này.

Cộng thêm chuyện hôm nay, tất cả đều là do ngày hôm qua Cát Xuân Như ồn ào mà ra.

Vì vậy đây là lần đầu tiên ông ta sinh ra một tia oán hận với tiểu thê tử của mình.

Vốn dĩ hoàng đế đã không vừa lòng với Tiêu Nguyên Thạch, cho nên mượn chuyện này ở trên triều phê bình ông ta một trận.

Điều này làm cho Tiêu Nguyên Thạch rất khó chịu, cũng có chút hoảng sợ.

Xem ra chuyện cống hiến bản đồ kho báu không thể kéo dài được nữa, có bỏ mới có được.

Sau khi bãi triều, một người thân cận với Tiêu Nguyên Thạch chủ động đi tới bên cạnh ông ta.

"Tiêu Hàn Tranh thật sự là nhi tử của ngươi?"

Tiêu Nguyên Thạch rất không muốn trả lời vấn đề này, chẳng qua là vẫn chịu đựng không kiên nhẫn gật đầu: "Ừ."

Bởi vì chuyện của lão hoàng thúc kia, mấy người vốn dĩ có quan hệ tốt với ông ta đều trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Bây giờ ở trong triều người thân cận với ông ta đã không nhiều.

Trên mặt người này tràn đầy vẻ không tán thành: "Chuyện này ngươi thật hồ đồ."

"Đầu tiên không nói đến việc Tiêu Hàn Tranh có tiền đồ hay không, một nhi tử lớn như vậy, làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt chứ?"

Người này cũng thật lòng coi Tiêu Nguyên Thạch là bằng hữu, nên mới nói như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch chỉ có thể thở dài: "Lúc ấy thê tử hiện tại của ta sinh non vì mẫu thân của Tranh Nhi, nhất thời ta nóng giận nên đã làm nên chuyện này."

"Thật ra lúc ta hồi kinh, muốn mang theo huynh muội Tranh nhi cùng nhau trở về bồi dưỡng, nhưng Tranh nhi lại không bằng lòng."

Người này suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ: "Thê tử đó của ngươi thật không phải là người tốt, sau này vẫn là nên ít nghe lời của nàng ta một chút đi."

Bọn họ đều nghe nói, tiểu thê tử này của Tiêu Nguyên Thạch, chẳng những là ngoại thất lên chức, mà ban đầu còn cố ý dùng thủ đoạn sinh non ép chính thê tự ra khỏi nhà.

Dù sao thì đây cũng là lời mà mẫu thân của Tiêu Nguyên Thạch nói ra, cho nên cũng không có ai nghi ngờ là giả.

Tiêu Nguyên Thạch rất chán ghét nhắc tới vấn đề này, chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ: "Ừ, ta cũng không nghĩ tới nàng ta là người như vậy, sau này sẽ không thế nữa."

Hai người lại nói thêm mấy câu, lúc này mới tách ra.

Tiêu Nguyên Thạch cũng biết, lần này thanh danh của Cát Xuân Như gần như đã bị phá hủy rồi.

Thực ra thì, nếu như không phải nghe nương nói chuyện này, trước đó ông ta thật không biết chuyện sinh non là do Cát Xuân Như tính kế Khổng thị.

Lúc ấy ông ta thật sự yêu thích Cát Xuân Như, nhìn thấy dáng vẻ nàng ta khóc đến tê tâm liệt phế khi bị Khổng thị đẩy ngã sinh non đã rất đau lòng.

Hài tử mà ông ta rất mong đợi đã mất.

Lúc đó mới giận cá c.h.é.m thớt lên Khổng thị và hài tử mà đối phương sinh ra.

Bây giờ bởi vì Cát Xuân Như và nương của ông ta, ông ta lại trở thành một trò cười lớn của kinh thành.

Cũng vì vậy, lúc Tiêu Nguyên Thạch trở lại phủ Tướng quân, bàn chân đang định bước vào sân của Cát Xuân Như đột nhiên thu lại, xoay người đi đến khách viện của Đào Liễu.

Đào Liễu dốc lòng quan tâm an ủi ông ta.

Chỗ nào cũng đứng ở góc độ của Tiêu Nguyên Thạch mà lo nghĩ, trà xanh đến mức khiến cho Cát Xuân Như đau mắt.

Đám người Tiêu lão thái rất ăn ý với Đào Liễu, cũng thay đổi thái độ, chủ động thân cận với Đào Liễu.



Giống như Đào Liễu mới là tức phụ của bà ta vậy.

Trực tiếp làm Cát Xuân Như tức đến phát bệnh, không nhịn được chủ động thúc giục Tiêu Nguyên Thạch nhanh chóng đưa người đi Bắc Cương, nàng ta thật không chịu nổi nữa.

Nhắc tới cái này, trong lòng Tiêu Nguyên Thạch lại không thoải mái.

Suy cho cùng thì ban đầu ông ta đã nói muốn đưa người đến Bắc Cương, là Cát Xuân Như muốn giữ lại người của Tiêu gia cũ để đối phó với tức phụ xấu xa của nhi tử kia.

Bây giờ thì tốt rồi, ngược lại bị đ.â.m sau lưng mấy đao, thật là mất mặt.

Chỉ là trong lòng có oán hận thì cứ oán hận, nhưng việc nhanh chóng đưa người đi vẫn rất cần thiết.

Vì vậy ông ta vội sắp xếp một hồi, rồi đi tới sân của lão thái thái.

Lúc này lão thái thái đang uống tổ yến, Ngô thị đang bóp vai cho bà ta.

Nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch đi vào, lão thái thái vội lộ ra một nụ cười từ ái: "Lão Nhị ngươi đến rồi."

Tiêu Nguyên Thạch kéo ra một nụ cười: "Nương, ta có chuyện muốn nói với mọi người."

Tiêu lão thái gật đầu: "Nói đi."

Tiêu Nguyên Thạch nói: "Huyện thừa ở Bắc Cương bị bệnh, gấp rút cần người đến giao nhận, cho nên Đại Lang phải đi trước thời hạn."

"Ta đã giúp mọi người chuẩn bị xong, ba ngày sau lên đường."

Trong lòng Tiêu lão thái hiểu rõ suy tính của lão Nhị, đây không phải là muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi sao.

Bà ta nghe Đào Liễu nói rằng, là Cát Xuân Như một mực thổi gió bên gối, muốn đưa bọn họ rời đi.

Chẳng qua nếu đã phải đi, bà ta cũng sẽ không cố ý gây khó dễ cho lão Nhị, sau này còn nhiều chỗ phải dùng tới ông ta.

Bà ta gật đầu: "Được, ngươi cứ quyết định."

Bà ta hỏi tiếp: "Vậy chuyện tiền bạc?"

Tiêu Nguyên Thạch đã sợ bọn họ rồi, có thể dùng tiền bạc giải quyết thì cứ đưa cho bọn họ thôi: "Dựa theo những lời đã nói, ta sẽ kêu quản gia chuẩn bị tốt, nương có thể kiểm tra."

Ông ta không dám để cho Cát Xuân Như làm chuyện này, nếu không hai bên lại xảy ra ầm ĩ.

Tiêu lão thái vừa nghe, nụ cười lập tức sâu hơn, kéo tay Tiêu Nguyên Thạch nói: "Lão Nhị, ta cũng biết ngươi là một người hiếu thuận."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta không muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play