Trở lại phủ tướng quân, Tiêu Nguyên Thạch cho y phủ đi xem hai người Cát Xuân Như một chút.
Lúc này Cát Xuân Như đã tỉnh, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyên Thạch.
Nếu là trước kia, Tiêu Nguyên Thạch đã sớm tiến tới dỗ dành.
Nhưng hiện tại ông ta vô cùng buồn bực.
“Xuân Như, vì sao nàng không hỏi ta trước?”
Thấy ánh mắt Cát Xuân Như càng u oán hơn, ông ta giơ tay nói: “Ta dám thề, Liễu Như không phải là ngoại thất ta nuôi bên ngoài, nếu không thiên lôi sẽ đánh c.h.ế.t ta.”
“Trước đó ta cũng không hề có ý định nạp nàng ta vào phủ.”
Cát Xuân Như không thể tin được nhìn về phía ông ta, “Vậy tại sao chàng lại thường xuyên chạy đến viện của nàng ta?”
Hiện tại Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch thề, thật sự hối hận rồi.
Với tính tình của Tiêu Nguyên Thạch, nếu ông ta đã dám thề vậy thì nhất định không phải nói dối.
Vậy lúc nãy nàng ta ồn ào làm gì?
Lúc này nàng ta đột nhiên có một loại cảm giác mình bị mắc mưu.
Tiêu Nguyên Thạch nói đúng sự thật: “Lúc trước trong lúc vô ý ta từng gặp qua nàng ta hai lần, nên có lui tới, cũng có ngẫu nhiên cùng nhau trò chuyện.”
“Gần đây vì đám lão thái thái ở phủ tướng quân, ta trở về là cảm thấy phiền muộn trong lòng, lại không có nơi nào để đi, nên mới tới chỗ nàng ấy ngồi tâm sự.”
Ông ta không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì.
Trong lòng Cát Xuân Như cười lạnh, đã bị câu dẫn đến mức thường xuyên nói chuyện phiếm, còn dám nói không có cái gì.
Chẳng qua đó cũng là suy đoán của nàng ta, dám chắc là Đào Liễu đã sử dụng thủ đoạn gì đó, nhìn bộ dạng của Tiêu Nguyên Thạch, xem ra trước kia ông ta cũng không hề có ý định sai lầm nào.
Nàng ta hỏi: “Vậy chàng hiện tại tính lo liệu nàng ta như thế nào?”
Tiêu Nguyên Thạch nghĩ nghĩ trả lời: “Hiện tại trong sạch của nàng ấy đã bị nàng huỷ hoại, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có nạp vào phủ tướng quân.”
Cát Xuân Như trừng lớn hai mắt, “Cái gì, chàng muốn nạp nàng ta làm thiếp?”
Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày, “Nếu không thì sao?”
“Xuân Như, chuyện này hoàn toàn là do nàng ồn ào ra.”
Ông ta lại nói: “Nếu hôm nay nàng không nháo để mọi người đều biết mà trước tiên nói với ta chuyện này, thì chuyện này sẽ không biến thành như vậy.”
Sự việc này hôm nay, ông ta thật sự có ý kiến với cách làm của Cát Xuân Như.
Ồn ào một trận, bây giờ hay rồi, chuyện xấu trong nhà hoàn toàn truyền hết ra ngoài.
Trừ chuyện Cát Xuân Như là nữ nhi của huynh đệ kết bái của ông ta ra, những chuyện khác đều bị mọi người biết hết.
Khỏi cần phải nghĩ, ngày mai thượng triều, ông ta nhất định sẽ bị đám người Ngự sử vạch tội.
Cát Xuân Như cũng biết hôm nay là nàng ta quá xúc động, “Không được, ta không đồng ý để nàng ta vào cửa.”