Lúc này Tiêu Hàn Tranh đã cùng thầy mình trở về phủ.

Người của Hầu lão cũng tới bẩm báo chuyện này.

Lập tức trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn ngập lạnh lẽo.

Nữ nhân điên kia dám tính kế tiểu tức phụ của hắn, thù này hắn kết rồi.

Hắn quay sang hỏi Hầu lão: “Thầy, ta nghe nói Ô ngự sử sinh bệnh, đã lâu không thượng triều?”

Hầu lão sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra được tiểu học trò muốn làm gì, “Đúng là vậy, đây là bệnh cũ của ông ấy, cứ đến thời tiết lạnh là ho khan.”

Ông lại nói đầy ẩn ý: “Nếu ai có thể chữa khỏi hoặc là làm giảm bớt bệnh tình của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ trả ân tình này.”

Ô ngự sử là lão thần từ đời tiên đế, là người chính trực, cũng rất ngoan cố.

Lúc trước Tiên đế rất sủng ái vị vương gia ở đất phong kia, thậm chí có một lần bị thổi gió bên gối, có ý định lập vị đó làm Thái Tử.

Ô ngự sử đã đứng ra, hung hăng chỉ trích tiên đế một phen, quyết tâm phải duy trì sự chính thống trong kế thừa ngôi vị.

Quyết tâm đến mức bởi vì chuyện này mà ở trên triều đình đ.â.m đầu vào cột muốn chết.

Nhưng mà mạng lớn nên đ.â.m không chết, tiên đế cũng phải nhức đầu với người này.

Sau khi Tân đế kế vị, cũng vô cùng kính trọng đối với Ô ngự sử.

Phải nói nếu trong triều ai bị chuyện xấu truyền ra ngoài, vậy vị Ô ngự sử này chính là người đi đầu tố cáo.

Tiêu Hàn Tranh kìm nén chút tàn nhẫn trong lòng, bình tĩnh mỉm cười rồi gật đầu, “Ta muốn đi phủ Ô ngự sử một chuyến.”

Hầu lão gật đầu, “Đi đi, thượng triều ngày mai khẳng định rất náo nhiệt.”

Tam hoàng tử phi khinh người quá đáng, còn ác độc muốn hủy hoại trong sạch của tức phụ của học sinh ông, là ông thì cũng nuốt không trôi cơn giận này.

Một lát sau ông đi bái phỏng vài vị lão hữu.

Lúc Tiêu Hàn Tranh ra cửa, trước tiên đi gặp người của hắn ở kinh thành, lúc sau mới lấy thân phận đồ đệ thần y đến Ô phủ bái phỏng.

Sau đó rất nhiều gia tộc trong kinh thành đều không thể nghĩ đến, bởi vì một chuyện vặt vãnh mọi người không thèm để ý, lại có thể ồn ào lên làm ai cũng phải giật mình.

Một tú tài nho nhỏ và một thôn phụ, thế nhưng lại có nhiều người đứng ra bảo vệ như vậy.

Thời Khanh Lạc còn không biết, bởi vì nàng mà mọi người đều chạy tới giúp.

Khi đang ngồi ở tẩm cung của Tịch Dung, còn chưa uống xong chén trà nhỏ, hoàng đế đã tuyên chỉ gọi nàng đến.

Cần Chính Điện.

Sau khi Thời Khanh Lạc vào cửa cúi đầu hành lễ, “Bái kiến Bệ Hạ!”

Hoàng đế mở miệng, “Miễn lễ!”

Chuyện xảy ra lúc này, nhiều người đều đã biết, tất nhiên hoàng đế còn biết sớm hơn.

Lúc đầu ngài thấy Tịch Dung tiến cung gặp mình, ngài còn phỏng đoán là vì tới cáo trạng Thời Khanh Lạc.

Nhưng không ngờ tới lại là Thời Khanh Lạc muốn gặp mình.



Hoàng đế còn cho rằng Thời Khanh Lạc muốn dựa vào công lao dâng hạt giống muốn ngài trừng phạt thê tử lão tam.

Thật ra mới nghe được tin tức này, ngài cũng rất tức giận, cảm thấy thê tử lão tam quả thực là quá đáng.

Thời Khanh Lạc vừa tới dâng hạt giống xong đã bị nhục nhã như vậy, các quan lại và bá tánh sẽ thấy như thế nào?

Hơn nữa cho dù ả không phải người dâng hạt giống, nhưng thân là hoàng tử phi cũng không nên làm ra chuyện xấu như vậy.

Vì để giữ gìn thể diện cho hoàng gia, tuy rằng ngài sẽ trừng phạt Phục Văn Tranh, nhưng sẽ không thông báo chuyện này ra ngoài.

Hiện tại Thời Khanh Lạc đột nhiên tiến cung, có vẻ như là muốn làm to chuyện.

Chuyện này làm cho hoàng đế có chút phức tạp, ngài không thích có người tranh công, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhưng cũng không thể trách cứ Thời Khanh Lạc, rốt cuộc vì nàng là người bị hại.

Nếu nàng chỉ là một thôn phụ bình thường, trong sạch đã bị hủy, một nữ tử đã chịu vũ nhục như vậy, tương đương nửa đời sau sẽ bị huỷ hoại.

Nhưng ai ngờ, Tịch Dung lại nói Thời Khanh Lạc là tới dâng phương pháp mới.

Chuyện này làm cho hoàng đế cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời lại có loại cảm giác tiểu nha đầu kia quả nhiên không đơn giản.

Cho nên lập tức tuyên vào.

Hoàng đế ôn hòa nhìn Thời Khanh Lạc, mở miệng hỏi: “Nghe Dung Dung nói, ngươi muốn gặp trẫm?”

Thời Khanh Lạc lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, “Bệ hạ, ta đột nhiên nhớ tới, sư phụ đã từng lưu lại một phương pháp luyện sắt, cho nên hôm nay ta đã viết xuống, muốn dâng tới cho bệ hạ.”

Hoàng đế giật mình, ngài còn tưởng sẽ là phương pháp gì liên quan đến việc đồng áng, thật không nghĩ tới là luyện sắt.

Ngài là một hoàng đế có dã tâm, tất nhiên muốn mở rộng bề cõi, vậy nên không thể thiếu binh khí.

Hơn nữa hiện tại Đại Lương loạn trong giặc ngoài, vị vương gia đất phong kia tạo phản là chuyện sớm muộn, còn có Cát quốc như hổ rình mồi, đánh giặc cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Hoàng đế đã âm thầm cho người đi tìm quặng sắt, muốn tạo ra một ít binh khí.

Cho nên khi Thời Khanh Lạc đưa ra phương pháp này, đã chọc trúng đáy lòng của ngài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play