Lương Hành Ngọc ở bên cạnh thấy thế cũng ngẩn người, hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại có nữ nhân sẽ từ chối nhị ca của mình.
Lúc này thiếu niên này mới cẩn thận đánh giá Thời Khanh Lạc.
Mặc dù nàng ăn mặc đơn giản, nhưng lại cho người ta một cảm giác gọn gàng.
Dáng dấp coi như xinh đẹp, khí chất càng xuất chúng, cả người đều toát ra một loại tự tin, nhanh nhẹn, hoạt bát.
Nhị ca mình thay đổi khẩu vị rồi?
Thời Khanh Lạc không để ý đến sự dò xét của thiếu niên, nhìn Nhị hoàng tử nói: "Vậy ta đi trước, các ngài cứ tự nhiên!"
Lương Hành Thiều thở dài trong lòng, hắn ta cũng không phải là thú dữ, có cần thiết phải như vậy hay không?
Nhưng trên mặt vẫn giữ phong độ: "Được, mời Thời nương tử!"
Thời Khanh Lạc dứt khoát rời đi.
Sau khi Thời Khanh Lạc rời đi, Lương Hành Ngọc nhìn Nhị hoàng tử khẽ cười nói: “Nhị ca, xem ra huynh cũng có lúc thất thủ nha!”
Lương Hành Thiều liếc mắt nhìn đệ đệ: "Ta chỉ là muốn nàng làm việc cho mình mà thôi, ta không có gì với nàng."
Lương Hành Ngọc tò mò hỏi: “Nàng ta chính là đồ đệ dâng lên giống tốt của lão thần tiên kia sao?”
Lương Hành Thiều gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong nháy mắt Lương Hành Ngọc đã hiểu, thật là đáng tiếc, nhìn dáng vẻ này của nữ tử kia, cũng không dễ có quan hệ tốt.
Hắn ta cũng không ngờ đến một thôn phụ lại từ chối hoàng tử.
Quan trọng vừa rồi nhìn dáng vẻ Thời Khanh Lạc, cũng không giống như một thôn cô.
Lương Hành Thiều nói: "Đây không phải nơi nói chuyện, đi trà lâu đi."
Lão Ngũ là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra của hắn ta, bọn họ là người trên cùng một cái thuyền.
Lương Hành Ngọc cười: "Vâng."
Hai người đi tới trà lâu đối diện.
Cũng không để ý bên trong căn phòng ở tầng trên quán trà có một cánh cửa sổ khép hờ.
Một nử tử trẻ tuổi ăn mặc khoa trương đứng sau cửa sổ, thiếu chút nữa xé rách khăn tay.
Ả phân phó người trong phòng: "Đi thăm dòng nữ tử kia là ai, nàng ta làm sao lại biết Nhị hoàng tử."
"Vâng". Một nha hoàn lập tức đi ra ngoài.
Một lát sau, nha hoàn trở về.
"Chủ tử, đó là Thời Khanh Lạc, là thôn cô đã dâng giống tốt trời ban náo loạn gần đây.”
Sau đó nói đại khái một chút về thân phận của Thời Khanh Lạc.
Nha hoàn dừng một chút lại nói: "Hai ngày trước, Nhị hoàng tử đi ngoại ô thôn trang, đã kết bạn với người này.”
Phục Văn Tranh cất khăn tay, lộ ra thần sắc chán ghét: “Thứ nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ, một thôn phụ cũng dám đến gần chàng ấy.”
"Đi!" Ả quay người ra khỏi phòng.
Một bên khác, Thời Khanh Lạc nhìn thấy một phường thêu lớn.
Nàng nghĩ đến bà bà thích thêu hoa, nên đi vào mua ít đồ thêu thùa mang về.
Nàng không am hiểu cái này, cho nên vào cửa đã để tiểu nhị giới thiệu.
Sau khi chọn một đống đồ, đang chuẩn bị trả tiền, đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên.
"Ta muốn lấy hết những thứ này."
Thời Khanh Lạc khó hiểu, bởi vì ở sau lưng một nử tử mặc váy đỏ khoa trương đi đến bên cạnh nàng, chỉ về phía đồ vật nàng chọn nói muốn lấy hết.
Nàng giải thích: "Những thứ này ta đã chọn, nếu ngươi muốn có thể nói tiểu nhị chọn một phần nữa."
Phục Văn Tranh nhíu mày: "Ta chỉ muốn những cái này, ngươi đi chọn cái khác đi."
Thời Khanh Lạc: "…" Người này có bị bệnh đi.
Chẳng qua nhìn ánh mắt thù địch của đối phương, nàng cũng phản ứng lại, người này là cố ý đến gây chuyện.
Mặc dù nói ở kinh thành phải khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là nàng phải nhịn.