Lão thái thái nhịn không được đánh Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch vội vàng né tránh mới tránh được một bạt tai.
Ông ta biết giảng đạo lý với người Tiêu gia cũng vô dụng, lập tức nói đến lợi ích, “Đại Lang còn muốn đi Bắc Cương, còn muốn tương lai ta hỗ trợ, đưa nó triệu về kinh thành hay không?”
Tiêu lão thái cười lạnh, “Vậy thì không đi Bắc Cương.”
“Lão đại, ngươi hiện tại mang Đại Lang đi theo, bắt đồ đĩ này đến kinh đô phủ doãn báo quan.”
Mấy người Tiêu lão đại làm bộ muốn đi bắt người..
Tiêu Nguyên Thạch đau đầu muốn nứt ra, “Nương, rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Nếu trước đó không có báo quan mà về nói với bọn họ, vậy khẳng định có ý đồ.
Tác phong bây giờ của nhà cũ Tiêu gia không khác gì lúc mới đến kinh thành.
Vậy thì chỉ có một đáp án có thể giải thích, bọn họ đã nghe theo lời của nhi tử với đứa con dâu hư kia.
Trong lòng ông ta cũng có chút bất mãn với Cát Xuân Như.
Nếu đã biết Thời Khanh Lạc kia không dễ đối phó, sao còn để người nhà họ Tiêu đi qua để cho đối phương lợi dụng.
Hiện tại thì hay rồi, chẳng những không làm đối phương bị thương tổn, trái lại còn đ.â.m bọn họ một đao.
Ông ta thật sự sắp buồn bực c.h.ế.t rồi.
Tiêu lão thái thái nghe ông ta hỏi như vậy, mới hừ lạnh nói: “Ngươi đáp ứng hai yêu cầu của ta, chúng ta không đi báo quan nữa, cũng không tìm độc phụ này tính sổ.”
Tiêu Nguyên Thạch biết trước sẽ như thế này, “Nói đi.”
Lúc này trong lòng Cát Xuân Như cũng lo muốn chết.
Vốn dĩ nàng ta còn nghĩ sẽ làm bẽ mặt phu thê Tiêu Hàn Tranh, nên mới cho đám người lão thái bà c.h.ế.t tiệt này đi ồn ào một phen, để cho công lao dâng hạt giống kia biến mất không thấy.
Nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính được, những người này lại phát hiện tiểu thiếp Tiêu đại lang có vấn đề.
Không cần hỏi cũng biết, khẳng định tiện loại Tiêu Hàn Tranh kia làm ra.
Mà điều làm nàng ta càng thất vọng hơn chính là, tiện loại đó vậy mà còn là đồ đệ của thần y.
Nếu như trượng phu không tìm thấy đồ đệ khác của thần y, chẳng lẽ nàng ta phải đi tìm Tiêu Hàn Tranh giúp xem bệnh?
Vừa rồi lão thái bà nói nàng ta gà mái không đẻ trứng, đã chọc đúng chỗ đau của nàng ta.
Nàng ta rất cần có một đứa con.
Hiện tại nàng ta không phản bác, chờ nghe yêu cầu của lão thái thái.
Nàng ta cũng sợ đám người lão thái thái thật sự đi báo quan.
Nếu bị điều tra ra, nàng ta sắp xếp một nữ nhân bẩn làm thiếp cho cháu trai của trượng phu, sao nàng ta còn mặt mũi ở kinh thành nữa?
Tiêu lão thái thái ngẩng đầu ưỡn ngực, “Đầu tiên, vì để ngươi không tuyệt hậu, ta muốn ngươi nạp thêm mấy thiếp cho ngươi.”
“Không được!” Cát Xuân Như thay đổi sắc mặt, lập tức nói.
Tiêu lão thái thái không nhịn xuống, đánh Cát Xuân Như mấy cái, “Thứ gà mái không đẻ trứng như ngươi, chính ngươi sinh không được hài tử, còn muốn cho nhi tử ta tuyệt hậu, sao ngươi độc ác như vậy.”
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy lão nương lập tức đi quan phủ, để đại nhân làm chủ, hưu độc phụ nhà ngươi.”
“Sinh không được con, chính là phạm vào thất xuất chi điều.”
Thời Khanh Lạc nói, không cần thương lượng cùng hai súc sinh này, dù sao chỉ cần nói muốn báo quan là hai súc sinh này sẽ tự mình thỏa hiệp.
Quả nhiên, Cát Xuân Như tức giận đến xanh mặt, lại không biết nói gì cho tốt.