Tuy nhiên, Hoàng Thượng cũng không quá kinh ngạc, thứ nhất là nhãn tuyến ở huyện Nam Khê, thứ hai ngài cũng cảm thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh đã làm những chuyện như vậy, không thể tầm thường được.
Nếu không, ngài mới cảm thấy thất vọng.
Hoàng đế giơ tay lên: “Bình thân!”
Đầu tiên là mỉm cười nhìn Thời Khanh Lạc: “Trẫm đã nhận được tâm ý của sư phụ ngươi, trẫm sẽ phái người thay trẫm đến dâng hương cho sư phụ.”
Thời Khanh Lạc có linh hồn thuộc thời hiện đại, bởi vậy khi bái kiến Hoàng đế nàng cũng không căng thẳng chút nào.
Nàng cười nhẹ, hành lễ nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Hoàng đế nghĩ thầm trong lòng, không hổ danh là đồ đệ mà lão thần tiên dạy dỗ, quả nhiên bất phàm.
Sắc mặt ngài ôn hòa nói: "Trời cho loại giống ngô tốt, sau khi chăm bẵm cây trồng có thể giúp bá tánh lấp đầy bụng, đây là công lớn.”
Hoàng đế nói: “Ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?”
Hai ngày nay ngài cũng suy nghĩ xem nên ban thưởng cái gì cho phu thê Tiêu Hàn Tranh nhưng vẫn lưỡng lự.
Đối với phu thê Tiêu Hàn Tranh, ngài có ấn tượng tương đối tốt.
Làm ra những thứ mang lợi ích cho bá tánh, ví dụ như xi măng và cây ngô.
Điều quan trọng nhất chính là, hạt giống trời cao ban tặng đến quá mức kịp thời, vừa kịp lúc giải quyết rắc rối của những tin đồn đó cho Hoàng đế.
Nếu phần thưởng quá cao sẽ rất bắt mắt.
Hoàng đế biết rất rõ những nguy cơ tiềm ẩn đằng sau vẻ hào quang.
Ngài đã xem sách luận của a Tiêu Hàn Tranh do nhãn tuyến gửi đến, cảm thấy đây là một nhân tài, ngài muốn bồi dưỡng để mình dùng.
Hiện tại thế gia và hoàng gia có mâu thuẫn không để điều hòa, Hoàng đế muốn đề bạt quan viên xuất thân nghèo hèn, phá tan tình thế lũng đoạn của thế gia đồng thời chèn ép thế gia.
Nếu phần thưởng quá cao, Tiêu Hàn Tranh nhất định sẽ bị thế gia chèn ép.
Hiện tại rõ ràng Tiêu Hàn Tranh còn quá yếu, sức chống lại hữu hạn, đây không phải là điều Hoàng đế muốn nhìn thấy.
Nhưng nếu phần thưởng quá bình thường, bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy ngàikhông mấy để ý đến những hạt giống tốt được trời ban cho.
Cho nên lần ban thưởng này làm cho Hoàng đế vô cùng khó xử.
Cuối cùng, cháu gái ngoại của ngài đã ra chủ ý, để ngài hỏi phu thế Tiêu Hàn Tranh muốn cái gì.
Hoàng đế thấy biện pháp này không tệ, chỉ cần nằm trong sự cho phép ngài có thể thoả mãn.
Vừa đúng lúc thử xem, hai người có được cơ hội lớn trong tay sẽ lựa chọn như thế nào, Hoàng đế cũng có thể xem thử liệu có nên trọng dụng Tiêu Hàn Tranh trong tương lai hay không.
Thời Khanh Lạc hơi ngạc nhiên khi Hoàng Thượng hỏi điều này, chẳng qua không soa.
Nàng ôn hòa cười đáp: “Đây là hạt giống trời ban mà sư phụ chuẩn bị cho Bệ hạ. Dân phụ chỉ trống nó xuống, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, cho nên cũng không phải là thành tựu lớn lao gì.”
Hoàng Thượng kiên quyết nói: “Tuy rằng công lao của sư phụ ngươi là lớn nhất, nhưng ngươi cũng không phải không có công lao, trẫm cho phép phu thê các ngươi lựa chọn phần thưởng.”
Thời Khanh Lạc nghe vậy cũng không có khách khí nữa.
“Vậy thì bệ hạ có thể ban thưởng cho dân phụ một thôn trang có núi ở ngoại ô kinh thành không?”
Về sau chờ tiểu tướng công thi đậu tiến sĩ hoặc làm quan, chắc chắn bọn họ phải vào kinh thành sinh sống.
Thôn trang có núi ở ngoại ô rất quý, không có quyền thế hoàn toàn không mua được.
Cho nên không bằng nhờ lần ban thường này, nàng được lợi, Hoàng đế cũng không cảm thấy nàng tham lam.
Hoàng đế sửng sốt: “Ngươi muốn một thôn trang có núi bên ngoài kinh thành?”
Yêu cầu này quá đơn giản.
Đồ đệ của lão thần tiên này không phải là người tham lam, rất tốt!
Thời Khanh Lạc nghĩ lại ngập ngừng nói: “Nếu được có thể có suối nước nóng thì càng tốt.”
Thôn trang có suối nước nóng, vào mùa đông bọn họ có thể ngâm mình, còn có thể trồng một ít loại rau và trái cây xung quanh, mùa đông đến cũng có thể ăn rau quả tươi mát.
Hoàng Thượng bật cười: “Được, vậy trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một thôn trang có núi cùng suối nước nóng.”
Lúc trước nghe nói tức phụ của Tiêu Hàn Tranh thích núi, không ngờ là sự thật.
Yêu cầu này quá đơn giản, Hoàng đế định cho người đi ngoại ô chọn một thôn trang lớn vừa có núi vừa có suối nước nóng cho Thời Khanh Lạc.