Mà ở cổ đại, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ mẫu làm mối cho con cái là chuyện không thể phản đối được.
Dù cho phụ mẫu có bán con gái đi, nhiều nhất cũng chỉ bị người ta nói vài câu, nhưng ở trong mắt mọi người đều không phải là vấn đề, càng không phạm pháp.
Thật ra buổi sáng nguyên chủ đã trộm đi ra ngoài cầu xin thôn trưởng và tộc lão.
Nhưng đối phương lại nói cho nguyên chủ biết, đây là chuyện gia đình của các nàng, bọn họ không có cách nào nhúng tay vào được, còn chủ động đưa nàng về Thời gia.
Nàng bị khuyên bảo vài câu rồi bị Ngưu thị dắt trở về, hơn nữa bọn họ nhìn mặt mũi danh phận Đồng sinh của tứ thúc, rời đi không quản. Sau khi về đến nhà, dưới sự giận dữ, phụ mẫu cực phẩm của nguyên chủ, đánh nàng một trận rồi nhốt lại. Thẳng đến mới vừa rồi người Ngô gia tới, mới thả nguyên chủ ra.
Nguyên tắc làm người của Thời Khanh Lạc là cầu người không bằng cầu mình, chỉ có mình mới đáng tin cậy. Cho nên đã nghĩ kỹ kế hoạch tự cứu mình rồi.
Thời Khanh Lạc giơ một quả cầu nhỏ màu đen lên.
Cố ý lộ ra vẻ mặt điên cuồng, “Nếu các người muốn ta chết, vậy các người cũng c.h.ế.t cùng với ta đi.”
Thời lão tam cười nhạo, “Ngươi lấy quả cầu nhỏ màu đen kia ở đâu, còn muốn mọi người ở đây c.h.ế.t chung với mình, chắc không phải đầu óc của ngươi có vấn đề đi.”
Những người khác cũng rất là khinh thường, cảm thấy khi lâm vào tuyệt vọng nha đầu c.h.ế.t tiệt kia cái gì cũng có thể thử. T
hời Khanh Lạc cười lạnh, “Vậy ta sẽ cho các người nhìn thử.”
Từ trong lòng n.g.ự.c nàng móc ra hộp quẹt, đốt một đoạn dây nhỏ dẫn vào quả cầu nhỏ màu đen kia, sau đó ném quả cầu nhỏ màu đen đến mảnh đất trống không có ai trong sân.