Những người khác dồn dập lên tiếng: “Ta nhớ rõ ngươi đến lúc sau đi? Muốn chen hàng cũng không có dễ như vậy đâu.”
"Đúng vậy, ta tin Thời nương tử, những người đang ngồi đây đều tin tưởng ngươi."
"Thời nương tử, chúng ta muốn nuôi ong mật này."
Sau khi nuôi ong, mật ong có thể tự bán, sáp ong còn được son phấn Nam Sơn thu mua, chuyện tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Hiện tại bá tánh trừ bỏ lấy thu nhập chính từ việc trồng trọt, cũng không có thêm nguồn thu nào khác.
Cũng hy vọng có thể kiếm tiền từ một số công việc lâu dài khác.
Thời Khanh Lạc cười chắp tay, "Đa tạ mọi người tin tưởng và ủng hộ ta."
"Những hộ gia đình quyết định nuôi ong mật, một lát nữa có thể đến bên này đăng ký, sau đó nhận về một quyển sổ tay nuôi dưỡng ong."
“Ta sẽ dựa theo địa chỉ trên danh sách đăng ký của mọi người, qua hai ngày nữa sẽ dẫn người đưa thùng nuôi ong đến cho mọi người.”
Những việc như dạy miễn phí cách nuôi ong đều đã làm, đám người Thời Khanh Lạc cũng không để bụng chút chuyện bận rộn này.
Đương nhiên, làm như vậy chính là một mũi tên trúng hai đích, giúp mọi người có thể nuôi ong kiếm tiền, các nàng cũng không lo thiếu nguyên liệu.
Mọi người ngượng ngùng nói: "Cái này thật sự rất phiền đến Thời nương tử, nếu không để chúng ta tự mình đi lấy đi?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Không sao cả, ta còn phải đi xem xét tình hình sau đó hướng dẫn mọi người nuôi ong, cho nên tự mình tới nơi càng tốt."
"Vậy đa tạ Thời nương tử, ân tình này của ngươi chúng ta nhất định sẽ nhớ kĩ."
"Về sau nếu ai đối đầu với Thời nương tử, chính là đối đầu cùng chúng tôi."
"Đúng vậy, sau này vị tướng quân phu nhân gì đó ở kinh thành đến hại Thời nương tử, chúng tôi mỗi người sẽ phun một ngụm nước miếng dìm c.h.ế.t bọn họ."
"Phun nước miếng có tác dụng gì, chúng ta trực tiếp lấy vũ khí đánh lại bọn họ."
Bá tánh giản dị chính là như thế, ngươi đối với bọn họ tốt, bọn họ sẽ báo đáp ngươi.
Đương nhiên, trừ một số ít loại người lấy oán báo ân.
Thời Khanh Lạc vẫn luôn tin tưởng trên đời ngày còn những người tốt, những người tri ân báo đáp có rất nhiều.
Nghe được mọi người bảo vệ mình như thế, trong lòng nàng ấm áp, "Đa tạ mọi người!"
Nàng tin tưởng những lời nói này không phải là những lời nói dối, nếu một ngày nữ nhân kia quay lại đối phó nàng, những người này nhất định sẽ đứng ra hỗ trợ.
Cách đó không xa, đám người Tịch Dung đứng nhìn trường hợp này đều khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới chỉ dạy đám người này nuôi ong, đám người này lại đối với Thời Khanh Lạc nhiệt tình như thế.
Lúc trước bọn họ cũng phát hiện, chỉ cần nhắc đến Thời Khanh Lạc ở huyện thành, hình như không có người nào không quen biết nàng.
Hơn nữa những lời nhắc đến nàng đều là những lời nói tốt, ví dụ như đồ đệ của lão thần tiên chuyên môn tạo phúc cho quê nhà, là một người vô cùng tốt.
Hề Duệ và Tịch Dung có thể không cảm nhận được, nhưng Phỉ Dục Triết vàLương Hữu Tiêu cảm nhận được sự sâu sắc ở trong đó.
Cảm giác lúc bọn họ vừa tới huyện Nam Khuê, rất khác với cảm giác hiện tại.
Lúc trước vẫn chưa làm đường bằng xi măng, bá tánh đều cho người ta một loại cảm giác không quá có tinh thần, nhưng hiện tại nhìn ai cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
Huyện thành xây mấy cái xưởng, làm cho cuộc sống của mọi người tốt hơn rất nhiều.