Nói xong chuyện về Tịch Dung, Thời Khanh Lạc đột nhiên nhớ tới một việc, “Lão Tiêu, hôm nay ta có đi xem, không quá mười ngày nữa thì ngô sẽ chín.”
“Nếu thu hoạch rồi, thì dâng lên như thế nào?”
Đối với nông nghiệp hay thương nghiệp, nàng rất am hiểu.
Nhưng về phương diện triều đình, nàng lại không giỏi.
Tiêu Hàn Tranh nhớ lại những chuyện gần đây.
Đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Gần đây vị vương gia ở đất phong kia có nhiều hành động, tung ra không ít tin tức ở nhiều nơi của Đại Lương, vu khống đương kim Thánh Thượng là mưu quyền đoạt vị, không phải chính thống.”
“Không ít bá tánh bị xúi giục, quấy phá khắp nơi.”
“Lúc này chúng ta có thể dâng lương thực lên, giúp Thánh Thượng giải quyết vấn đề bất lợi này.”
Thời Khanh Lạc hỏi: “Huynh là muốn dùng việc này để chứng minh Thánh Thượng thật sự là được trời cao ưu ái, ban cho loại lương thực tốt, là kế vị danh chính ngôn thuận?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ta có thể bắt chước bút tích của lão đạo trưởng, viết một bức di ngôn về loại ngô này, bên trong thêm một điều, đương kim Thánh Thượng là chính thống, trời cao tán thành.”
“Cho nên trời cho giống tốt, để cho bá tánh Đại Lương không phải trôi dạt khắp nơi vì nạn đói.”
Tuy nhiên, dù Đại Lương có trồng Ngô, cũng khẳng định sẽ có bá tánh bị đói
Chẳng qua muốn làm chuyện thần bí như vậy, phải tuyên truyền khuếch đại một chút.
Hắn lại nói: “Nhưng nếu giờ bắt chước, người trong triều đình rất dễ nhận ra đó là bút tích mới được viết.”
Thời Khanh Lạc hiểu được vấn đề, “Mang di thư đi làm cũ là được?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy, nhìn càng giống ngày xưa càng tốt, vậy mới thật là trời cao đã sớm tán thành đương kim thánh thượng.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Làm cũ, cứ để ta!”
Ông ngoại nàng rất thích cất chứa đồ cổ, đặc biệt có niềm say mê với cổ họa.
Có một lần nàng vui vẻ mua được một bộ “Bút mực” cầm đưa đến cho ông ngoại.
Cuối cùng lại bị ông ngoại nhìn ra là đồ dỏm.
Lúc ấy nàng không tin vào khả năng của ông ngoại, bởi nhìn qua rất giống đồ thời xưa.
Sau đó ông ngoại tự mình ra tay, tự mình vẽ một bức họa, làm cũ cho nàng xem.
Không biết còn tưởng rằng đó là bức họa hơn trăm năm, rất khó để phát hiện ra là mới vẽ.
Lúc ấy nàng quan sát toàn bộ quá trình, cho nên việc này nàng làm được.
Tiêu Hàn Tranh giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới tiểu tức phụ còn biết làm việc này, “Thật tốt, ta đây sẽ đi viết một bản di ngôn của lão thần tiên, rồi đưa nàng làm cũ.”
“Như vậy, lúc chúng ta dâng ngô để giải quyết phiền toái cho đương kim Thánh Thượng, vậy thì cũng sẽ không gây ra hoảng loạn.”
Hắn cường điệu nói: “Phần lớn công lao đều là của Thánh Thượng, trời cao ban cho vị hoàng đế một loại lương thực tốt, là trời cũng ban bình an cho bá tánh.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Cái này ta hiểu, ngoài hoàng đế ra, thì trong dân gian không thể có người nào vượt qua danh tiếng của ngài ấy được.”
“Trời cho giống trồng tốt, là bởi vì tán thành hoàng đế, bá tánh Đại Lương sẽ vì thế mà công nhận quyền thống trị của ngài ấy.”
“Chúng ta uống một chút canh do Thánh Thượng đưa là tốt rồi.”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Nương tử thật thông minh.”