Hề Tín Hành thản nhiên nhìn.
“Ta đã biết, sự kiện kia là do Duệ Nhi làm.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy dáng vẻ này của Hề Tín Hành, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Ý của Thế tử là chuyện này Phủ Quốc Công duy trì?”
Tiêu Nguyên Thạch lạnh mặt nói: ”Nếu nói như thế, ta đây chỉ có thể đi tìm Hoàng thượng để xét xử công bằng.”
Hiện tại, tuy rằng không muốn cùng phủ Quốc công trở mặt. Nhưng thái độ của đối phương bây giờ làm ông ta hoàn toàn tức giận.
Hề Tín Hành nhìn tên tiểu nhị đang bị trói chặt ở sau lưng Tiêu Nguyên Thạch.
Ông ta ý vị thâm trường nói:” Hôm nay ngươi tới đưa ta một cái lễ vật lớn, ta cũng không để ngươi tay không trở về, ta cũng tặng cho ngươi một lễ vật.”
Ông ta vỗ tay, hai gã nô tài lôi kéo một nữ tử trẻ tuổi đi ra.
Tiêu Nguyên Thạch khó hiểu nhìn Hề Tín Hành.
Chẳng lẽ Thế tử phủ Quốc công mang nữ nhân tặng cho ông ta sao.
Hề Tín Hành vừa nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Nguyên Thạch thì đoán được ông ta không hề hay biết chuyện kia.
“Đây là lễ vật của phu nhân nhà ngươi mang tặng cho Duệ nhi nhà ta, bây giờ ta giao lại cho ngươi.”
“Lần trước, ở trên đường lớn, nữ nhân này ôm chân nhi tử ta nói rằng đã có cốt nhục của Duệ nhi, làm bại hoại thanh danh của nhi tử ta.”
“Sau này nhi tử ta thành thân, lựa chọn tức phụ sẽ trở nên phiền toái.”
Ông ta cười như không cười, nhìn Tiêu Nguyên Thạch:” Chuyện này chắc ngươi cũng đã nghe qua, trong sạch của nhi tử ta đã bị phu nhân nhà ngươi huỷ hoại, ngươi là người trượng phu, nhi tử ta lấy gậy ông đập lưng ông, không sai chứ!”
Tiêu Nguyên Thạch: ”..”
Nhi tử nhà ngươi có trong sạch cái rắm!
Tuy rằng lửa giận bừng bừng nhưng không phải đối với Hề Tín Hành.
Thật sự ông ta không nghĩ tới, Hề Duệ lại tính kế ông ta, trong đó còn có nguyên nhân do phu nhân của mình.
Hơn nữa nhìn thái độ của Hề Tín Hành, ông ta tin.
Đường đường là phủ Quốc công, cũng không thể nào lấy chuyện này đi gạt người được.
Hiện giờ, ông ta cảm thấy cực kì xấu hổ, thì ra muốn ông ta muốn dùng nhược điểm này tới phủ Quốc công lại không ngờ bị người ta thắng trước một nước cờ.
Chẳng qua Tiêu Nguyên Thạch cũng không phải người thường.
Sắc mặt ông ta không hề thay đổi gật đầu:” Đa tạ thế tử, lễ vật này của ngài, ta xin nhận.”
Hề Tín Hành nâng chung trà lên, uống một ngụm: ”Tiêu tướng quân, không tiễn.”
Việc này coi như xong, Hề Tín Hành cũng không cần khách khí nữa.
Tuy rằng, ông ta thường xuyên dạy bảo nhi tử, nhưng người khác muốn tính kế nhi tử phải hỏi qua ông ta đã đồng ý hay chưa.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch cũng rõ ràng, khẳng định trong thời gian tới ông ta cùng phủ Quốc công sẽ không thể hợp tác hay làm dịu quan hệ được.
Sau này không đối phó ông ta là tốt rồi.
Giờ ông ta chỉ cầu nguyện mong thời gian tới Thái Hậu sinh bệnh, trực tiếp c.h.ế.t đi.
Ông ta không mang tên tiểu nhị kia đi, mà là dẫn nữ tử kia đi.
Dọc theo đường đi cũng không tra hỏi cái gì, mặt mày âm trầm.
Tới phủ Tướng quân, lập tức sai người dẫn đến viện của Cát Xuân Như.