Mặt đầy ủy khuất cùng có lý chẳng sợ: "Ta cũng muốn hỏi ngươi làm cái gì?"
"Ta đi nhà xí, thấy ngươi đứng ở trong hoa viên, vì vậy liền chào hỏi ngươi."
"Ai biết ngươi kéo ta chạy vô phòng, sau đó nhất quyết bắt ta làm gì đó."
"Ta không đồng ý, ngươi lại quấn ta, còn xé rách quần áo của ta."
"Ta không thể chạy thoát khỏi ngươi, chỉ có thể như mong muốn của ngươi."
Tiêu Nguyên Thạch vẫn còn ấn tượng chuyện mình tự đi đến hoa viên, sau đó nghĩ sâu một chút, hình như ông ta nhìn thấy thê tử, sau đó bước lên kéo đi.
Dần dần, chuyện trước đó hiện lên ở trong đầu.
Ông ta kéo người đó đến phòng, bắt đầu xé quần áo.
Dưới sự từ chối của đối phương, ông ta lại càng cảm thấy kích động.
Sau đó trong sự giả vờ cự tuyệt của đối phương mà làm nên chuyện.
Mấu chốt là ông ta là người nằm dưới.
Bây giờ khuôn mặt của kiều thê cũng biến thành lão quần là áo lụa này, đột nhiên ông ta cảm thấy chán ghét muốn ói.
Ông ta tình nguyện không nhớ được những chuyện này, quá ghê tởm.
Ông ta cũng phản ứng lại, đây là bị người ta hãm hại.
Ông ta ác độc nhìn chằm chằm Hoàng thúc, dáng vẻ giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương: "Ngươi bỏ thuốc ta?"
Hoàng thúc bị bộ dáng kia của ông ta dọa sợ, nhẹ nhàng nho nhã thường ngày đâu?
Chỉ là ông ta nhanh chóng trợn mắt nhìn qua: "Tiêu Nguyên Thạch, ngươi không phải là người mà, cưỡng ép phá hủy trong sạch của ta, lại còn vu khống ta bỏ thuốc ngươi."
"Từ trước đến giờ ta chưa từng ép buộc bất cứ ai, cái này thì mọi người đều biết."
Lại cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Ta bỏ thuốc ngươi? Ta mới không thèm làm ra chuyện như vậy."
Thuốc cũng không phải ông ta bỏ, ông ta không sợ.
Thấy Hoàng thúc như vậy, Tiêu Nguyên Thạch nửa tin nửa ngờ, nếu như không phải tên khốn này bỏ thuốc, vậy thì là ai bỏ?
"Tiêu Nguyên Thạch, ngươi nhìn cái gì, trong sạch của ta đều bị ngươi phá hủy rồi, nếu ngươi còn dám làm gì ta, ta lập tức vào cung tìm Hoàng thượng phân xử."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ngươi có trong sạch cái rắ.
Vốn dĩ ông ta đã sinh ra sát ý, nhưng nghe thấy hai từ Hoàng thượng trong miệng Hoàng thúc, lý trí lập tức bị kéo trở lại.
Hai tay ông ta nắm thành quyền, tỉnh táo trong chốc lát, lúc này mới nhặt quần áo của mình mặc vào.
Xuống giường dùng một ánh mắt rất nguy hiểm nhìn về phía Hoàng thúc: "Chuyện này, ta không hi vọng có người thứ hai biết."
"Nếu không ta lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, cùng lắm thì chúng ta cùng chết."
Hoàng thúc đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh, từ trong ánh mắt người này nhìn ra được, đối phương thật sự muốn g.i.ế.c mình.
Ông ta nuốt nước miếng một cái: "Ta nhất định sẽ không đồn ra ngoài."
Chỉ là nếu người khác nói ra ngoài, ngươi cũng không thể trách ta.
Xem ra mấy ngày này, ông ta phải núp trong phủ không ra ngoài, ra cửa cũng phải mang thêm thị vệ.
Nếu không có thể sẽ bị Tiêu Nguyên Thạch nổi giận làm thịt, rất không có lợi.
Lúc này Tiêu Nguyên Thạch mới dùng tư thế không được tự nhiên ra ngoài.
Ông ta không ngừng ám chỉ mình, coi như là bị chó cắn, nhưng trong lòng vẫn là tràn đầy lệ khí và tức giận.
Tiêu Nguyên Thạch giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng bao.
Nhưng không nghĩ tới, mấy vị đồng liêu đã rời đi rồi.
Không biết tại sao, trong lòng ông ta mơ hồ sinh ra một loại cảm giác không tốt.
Ông ta cũng không ngây người nữa, về thẳng phủ Tướng quân.
Mới vừa ngồi xuống, Cát Xuân Như đỏ mắt đi vào.
Bây giờ Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy rất phiền lòng, thấy bộ dáng kia của nàng ta, không kìm được cau mày hỏi: "Nàng lại làm sao?"