Nếu Thời Khanh Lạc không đuổi người, nói rõ bọn họ có thể nghe được.
Bởi vì trước đó, Thời Khanh Lạc cũng để cho Lương Hữu Tiêu nghe chuyện.
Cho nên Thời lão Tam nhìn thấy hai vị quý nhân đến từ kinh thành cũng cảm thấy quen thuộc.
“Đã có người tới tìm riêng ta và nương ngươi.”
Thời lão Tam nói tiếp: “Người đó đã nói có thể cho ta ba trăm lượng bạc, để ta đến chỗ ngươi làm ồn ào.”
“Nếu như có thể hủy hoại sự trong trắng và danh dự của ngươi, họ có thể cho ta thêm hai trăm lượng. ”
Nếu là trước đây năm trăm lượng nhất định sẽ làm cho bọn họ mê muội.
Nhưng bây giờ bọn họ cần nhi tử, không thể làm điều này, với lại bọn họ sợ nữ nhi này, cũng không dám làm chuyện xấu nữa.
Vốn dĩ Ngưu thị động tâm nhưng bị Thời lão Tam nói một hồi cũng đã từ bỏ.
Thời lão Tam nói, nhi tử đều không có, chúng ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Đến lúc đó chất nhi là người hưởng lợi.
Ngưu thị chợt thấy cũng có lý, ưu tiên hàng đầu là sinh nhi tử trước.
Ngày hôm đó lão thần tiên hiển linh, Ngưu thị cũng tin rằng Thời Khanh Lạc có thể để cho bọn họ sinh nhi tử.
Bà ta nói: “Ừ, bọn họ còn bảo ta tìm cách dụ dỗ ngươi , tìm vài tên khốn nạn chà đạp ngươi, rồi cố ý dẫn mọi người đến chứng kiến.”
Ngưu thị nhìn nữ nhi, phát hiện Thời Khanh Lạc rất bình tĩnh.
Ngược lại, là con rể, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cả người toát ra một loại khí lạnh, làm cho bà ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Hiển nhiên người có thể thành đôi với nữ nhi chẳng phải là loại người dễ trêu chọc.
Thời Khanh Lạc hỏi: “Bà có biết là ai phái họ đến đây không?”
Ngưu thị nói: “Ta đã hỏi nhưng họ không chịu nói.”
Thời lão Tam nói thêm: “Ta nghe ra khẩu âm một người, hình như là đến kinh thành.”
Ngưu thị còn nói: "Tám chín phần mười nhất định là bà bà mới gian ác kia của ngươi, có ai lại tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để hủy hoại thanh danh của ngươi chứ.”
“Lúc trước không phải là do bọn họ dùng tiền mua chuộc để Thạch lang trung hại nhà tướng công ngươi sao?”
“Nữ nhân kia dùng hài tử vu oan cho bà bà của ngươi, đối xử tàn nhẫn với chính mình, như vậy với người khác nhất định còn ác liệt hơn nữa.”
Ngưu thị chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, nhưng bà ta phát hiện ra nữ nhân mà Tiêu Nguyên Thạch kết hôn mới thực sự tàn nhẫn.
Thời Khanh Lạc không cần điều tra cũng biết rằng đây là tác phẩm của nữ nhân kia.
“Ừ, trước kia ta làm hỏng không ít việc của nàng ta, sao nàng ta dễ dàng bỏ qua cho ta được.”
Nàng nhìn về phía đôi phu thê Thời lão Tam, mỉm cười như có như không hỏi: “Hai người định làm gì?”
Thời lão Tam và Ngưu thị bị nàng nhìn như vậy da đầu tệ dại.
Ngưu thị ngượng ngùng cười: “Không phải chúng ta tới đây báo tin cho ngươi sao, nhất định sẽ không nghe lời bọn họ.”
Cho nên ta đã bỏ qua năm trăm lượng bạc, thật đau lòng.
Thời lão Tam thông minh hỏi lại: “Ngươi muốn chúng ta làm cái gì?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lúc: “Ông đến huyện thành đánh trống cáo quan đi.”
Thời lão Tam hoàn toàn sững sờ: “A, báo quan gì? "
Thời Khanh Lạc nói: "Chỉ cần nói rằng đương nhiệm thê tử của tiền phụ thân tướng công ta sai người đến đưa tiền để ông hại ta, muốn các ngươi hủy hoại thanh danh của ta."
Thời lão Tam khó hiểu nói: "Nhưng những người đó không nói là do thê tử của Tiêu Nguyên Thạch ra lệnh. "