Thế là bốn người cùng nhau chơi mạt chược.
Thú vui ở thời cổ đại khá ít, không ngoài dự đoán ba người Hề Duệ đã say mê mạt chược này.
Tiếp đến Lương Hữu Tiêu lại lấy ra một bộ bài , dạy mấy người họ chơi đấu địa chủ với trác kim hoa.
So với mạc chược, Hề Duệ thích chơi trác kim hoa hơn, cảm thấy kích thích hơn, tuy rằng hắn ta đã thua Lương Hữu Tiêu mấy trăm lượng bạc rồi.
Cứ như thế, mấy ngày liên tiếp Huề Duệ đều đến Lương gia chơi mạt chược.
Hôm nay, buổi chiều đánh xong mạt chược, dùng bữa xong, Lương Hữu Tiêu để cho mấy tên ăn chơi trác táng ra ngoài.
Chỉ còn lại hắn ta cùng Hề Duệ.
Tuy Hề Duệ cũng ăn chơi trác táng, nhưng không ngốc, “Huynh đây là có lời muốn nói?”
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Chúng ta đã rất lâu không ngồi lại nói chơi với nhau.”
“Ta muốn kinh doanh, lão tử nhà ta không cho, ta sắp buồn c.h.ế.t rồi,, nên muốn tâm sự với ngươi.”
Hề Duệ ném cho hắn ta một ánh mắt lực bất tòng tâm, “Cái này dù là huynh đệ cũng không giúp được huynh rồi, nếu như ta muốn kinh doanh, có lẽ lão tử nhà ta cũng sẽ cho ta một trận.”
Lương Hữu Tiêu cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Thôi bỏ đi, không nhắc đến chuyện phiền lòng này nữa.”
Lương Hữu Tiêu làm như vô thức tìm một đề tài khác hỏi: “Đúng rồi, quan hệ của ngươi với Tiêu gia đã hòa hoãn chưa?”
Hề Duệ nhếch môi, “Hòa hõa cái rắm.”
“Tháng trước cậu em vợ của Tiêu Nguyên Thạch mới bị người của ta đánh cho một trận, hắn mách lẻo với lão tử của ta, hại ta bị lão tử quất hai roi.”
Nhắc đến chuyện này Huế Duệ lại tức giận.
Lương Hữu Tiêu cười, “Sao huynh lại để người mình đánh cậu em vợ của Tiêu gia?”
Hề Duệ khinh thường nói, “Lúc ở thư viện cái tên đó kiêu ngạo c.h.ế.t đi được, còn tự xưng là người kế thừa chức Võ Trạng Nguyên.”
“Ở thư viện đều xem thường đám công tử ăn chơi bọn ta.”
“Hôm đó ta tới quán rượu uống rượu, vừa hay gặp tên đó thì khinh thường xuy một tiếng, vậy mà tên đó dám mắng ta ăn chơi nhậu nhẹt như vậy là không đúng, nếu không vì đằng sau có gia tộc chống lưng, thì chả là cái thá gì cả.”
“Ta mới tức giận kêu người đánh tên đó một trận, đánh gãy cái tay dùng để viết chữ của tên đó .”
Lương Hữu Tiêu nghe vậy vẻ mặt biển thành cùng chung mối thù, “Một kẻ bị đuổi khỏi trường học nhân phẩm bại hoại như tên đó, cũng có tư cách nói công tử chúng ta vô dụng? Ai cho tên đó lá gan này?”
Hề Duệ hừ hừ, “Đương nhiên là Tiêu Nguyên Thạch cho.”
Lương Hữu Tiêu tò mò hỏi: “Tiêu Nguyên Trạch làm thế nào mà ngươi bị lão tử quất roi?”
Dưới sự che chở của Hề lão thái thái, mà còn bị ăn hai roi, nghĩ cũng biết chuyện không nhỏ.
Hề Duệ tức giận nói: “Lúc ta đi ra ngoài chơi, đột nhiên trên đường có một nữ tử chạy đến ôm chân ta, nói là đã mang thai đứa con của ta.”
“Hại ta bị người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, lão tử về nhà không hỏi phải trái đúng sai thì đã cho ta hai roi.”
“Cũng may là nãi nãi ta đến kịp thời, nếu không thì nhất định sẽ ăn mười roi rồi”
“Phụt!” Lương Hữu Tiêu không nhịn được mà phun ngụm rượu, “Nữ tử đó, ngươi không quen?”
Hề Duệ trợn ngược mắt, “Ta quen cái rắm, nữ tử xấu xí đó, ta mà nhìn trúng mới lạ.”
Vả lại trước giờ hắn ta khôngcos hứng thú với nữ nhâ, chỉ thích ăn uống vui chơi.
Lương Hữu Tiêu ngẫm nghĩ hỏi: “Tra ra được là do Tiêu Nguyên Thạch làm?”