Thời Khanh Lạc biết việc mua người ở thời cổ đại là hợp pháp, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng trong nhà quả thực rất thiếu người.
Người mua về, nếu như làm việc tốt và trung thành, sau này trả cho họ văn tự bán thân, để họ trở thành người tự do cũng không tệ.
Về phần thay đổi hiện trạng bán người này, hiện tại nàng thật sự không có khả năng.
Tiêu Hàn Tranh có thể nhìn ra tiểu tức phụ không có hứng thú với việc mua người này, “Được rồi, ta sẽ đi xem một chút.”
Trước khi về nhà, hai người lại tưới nước cho ớt, ngô.
Sau khi ăn tối, Tiêu Hàn Tranh đến nhà của tộc trưởng.
Lão tộc trưởng nghe hắn nói xong, trong lòng cảm động: “Phu thê các ngươi thật tốt.”
Nhìn cảnh ngộ của những lão nhân trong thôn, trong lòng ông ấy cũng vừa cảm thông vừa khó chịu.
Trong khả năng ông ấy có thể sẽ giúp một tay, nhưng cũng không cách nào nuôi được.
Hiện tại, phu thê Tiêu Hàn Tranh muốn để những lão nhân và cô nhi này làm việc, còn bao ăn bao ở, lại có tiền thù lao, loại chuyện tốt này toàn Đại Lương cũng không tìm được.
“Được rồi, ta sẽ thu xếp chuyện này.” Tộc trưởng tiếp nhận chuyện này.
“Cái loại không biết cố gắng, ham ăn biếng làm, chúng ta đồng tình, nhưng sẽ không thu nhận.”
Tiêu Hàn Tranh đến tìm tộc trưởng chủ yếu là vì chuyện này, "Được, như vậy đa tạ tộc trưởng.”
Tộc trưởng cười từ ái, "Ta đây đại diện cho những lão nhân góa bụa trong thôn, cám ơn phu thê các ngươi."
Ông ấy lại hỏi: “Khi nào thì có thể bắt đầu làm việc?"
Tiêu Hàn Tranh đáp: "Ngày mai có thể bắt đầu.”
Tộc trưởng gật đầu nói: “Vậy ta lập tức đi hỏi một chút.”
“Được, phiền ngài đi một chuyến rồi.”
Sau khi Tiêu Hàn Tranh về nhà, tộc trưởng cũng đã đến nhà một vài tộc lão, cùng nhau bàn bạc, chọn ra sáu người.
Sau đó đi hỏi thăm từng nhà. Sáu lão nhân nghe vậy đều kích động không thôi, không nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy, tự nhiên không chút do dự mà đồng ý.
Trong thôn, tin tức được lan truyền rất nhanh.
Mọi người không nhịn được đều khen phu thê Tiêu Hàn Tranh đại nghĩa.
Người thôn khác sau khi nghe được chuyện này, không ngừng hâm mộ người thôn Hạ Khê.
Bây giờ Thôn Hạ Khê không chỉ có mỏ đá tiêu mà còn có xưởng xi măng kinh doanh rất tốt, cho nên các thôn khác ở huyện Nam Khê, đều muốn gả con gái cho thôn Hạ Khê.
Không gả được cho Thôn Hạ Khê, cũng muốn gả đến các thôn xung quanh.
Thời Khanh Lạc cũng chưa biết, nàng làm cho thôn Hạ Khê phát triển, gián tiếp làm cho đàn ông trong thôn thoát khỏi cảnh độc thân, thậm chí còn có tình huống một nam nhân được mấy gia đình đến cầu thân.
Ngày hôm sau, thôn trưởng đưa sáu lão nhân đến đạo quán.
Thời Khanh Lạc thấy mấy người này đều mặc quần áo cũ, nhưng thoạt nhìn sạch sẽ, xem ra là người chịu khó.
Ở chuyện này, tộc trưởng cũng rất có tâm.
Nhìn sáu vị lão nhân đang căng thẳng.
Thời Khanh Lạc cười dịu dàng, nói: “Về sau mọi người, mỗi người ở một phòng.”
“Mỗi ngày sẽ có người mang đồ ăn từ nhà cũ đến, hoặc là mọi người có thể thay phiên nhau đi ăn.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa đưa bọn họ đến chỗ ở.
“Sau này mọi người sẽ thay phiên nhau làm việc, ba người ở lại quét dọn đạo quán, ba người còn lại sẽ ra hậu viện chăm sóc những loại cây mà ta trồng được.”
“Ta đã trồng một số loại cây ăn quả cùng một ít nấm, phiền mọi người mỗi ngày thay ta đi thăm một chút, có vấn đề gì liền lập tức báo lại cho ta.”