Tuy rằng Lương Hữu Tiêu muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng vẫn nhịn xuống, “Được, ngươi đi đi.”
Thời Khanh Lạc lấy xe ván trượt, trực tiếp đi tới nhà cũ.
Gần đây xưởng xi măng trong thôn làm việc rất tốt, rất nhiều con đường trong thôn đều đã được thôn dân trải xi măng.
Vì muốn cảm tạ Thời Khanh Lạc đã đưa ra công thức làm xi măng cho mọi người kiếm tiền, người trong xưởng đã trải xi măng lên cả đường từ nhà mới Tiêu gia đi tới nhà cũ.
Thời Khanh Lạc đi tìm cha con Tiêu Mộc, nói đại khái qua mạt chược, hai người liền bắt đầu cưa gỗ, trước tiên làm ra mạt chược có kích cỡ như một khối gỗ.
Sau đó Thời Khanh Lạc dùng giấy bút viết ký hiệu từng khối mạt chược ra giấy, để haai cha con dựa theo chữ mà điêu khắc.
Thời Khanh Lạc hỏi Tiêu Mộc: “Thời gian hoàn thành một bộ mạt chược đại khái mất bao lâu?”
Nàng cũng hy vọng Lương Hữu Tiêu có thể sớm nhanh hồi kinh làm việc.
Tiêu Mộc nhìn vào chữ viết trên giấy, “Ngày mai là có thể xong rồi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được, dù sao thì làm càng nhanh càng tốt.”
“Được!” Tiêu Mộc nhìn ra được nàng đang cần dùng gấp.
Từ khi được Tiêu gia thuê, ông ấy và ba nhi nữ đều được ăn ngon ở tốt, tiền công mỗi tháng còn không ít, ông ấy rất thỏa mãn.
Cho nên cũng hy vọng vì chủ nhân làm được nhiều chuyện một chút.
Khi Thời Khanh Lạc từ nhà cũ đi ra, đã gần đến thời gian bữa tối.
Mới ra cửa đã nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh từ không xa đi tới.
“Lão Tiêu, sao huynh lại tới đây?”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Cố ý tới đón nàng.”
Thời Khanh Lạc trượt trên xe ván trượt chạy tới, cười ngọt ngào, “Vất vả rồi.”
Tiêu Hàn Tranh thấy nàng trượt lại đây, “Đây là ván trượt nàng làm?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy!”
Nàng hỏi: “Huynh muốn thử một chút không?”
Tiêu Hàn Tranh cũng có vài phần hứng thú, “Vậy thử một chút!”
Vì thế sau khi nghe Thời Khanh Lạc nói cách hoạt động, hắn đỡ lấy tay vịn trượt đi.
Thời Khanh Lạc nhìn tiểu tướng công mặc áo bào xanh lướt ván trượt, chẳng những không cảm thấy phản cảm, còn càng nhìn càng cảm thấy tiêu sái soái khí.
Giá trị nhan sắc cao thì làm cái gì cũng đều đẹp.
Nàng đột nhiên có chút chờ mong, không lâu sau này khi mang lên kinh thành quảng bá, cả trai lẫn gái mặc y phục cổ trang trượt ván trượt hay chạy xe ván trượt trên phố sẽ trông như thế nào.
Tiêu Hàn Tranh trượt một vòng trở về, “ Cái này chơi cũng không tệ lắm.”
Nếu trượt trên nền xi măng thì đỡ tốn sức hơn đi bộ, tốc độ cũng nhanh hơn.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Cho nên Lương Hữu Tiêu muốn hợp tác cùng ta bán ván trượt.”
Nàng nói cụ thể mọi chuyện với hắn.
Tiêu Hàn Tranh nhấc ván trượt đi tới bên cạnh Thời Khanh Lạc, “Việc kinh doanh này cũng khá tốt.”
Thời Khanh Lạc kéo cánh tay Tiêu Hàn Tranh nói, “Chúng ta còn có thể hợp tác khai trương sòng bạc.”
Tiêu Hàn Tranh sửng sốt, “Sòng bạc?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, để có thể làm hoàng thúc ăn chơi trác táng chung đường với mình, Lương Hữu Tiêu muốn ta làm mấy món đồ chơi mà ông ta thích ra, ta lập tức nghĩ tới mạt chược và đánh bài.”
Nàng lại đại khái nói qua cách chơi mạt chược và bài.
Tiêu Hàn Tranh nghe xong cười nói: “Nếu mở chắc chắn cái này sẽ rất nổi tiếng ở kinh thành.”
“Dựa vào bối cảnh của Lương Hữu Tiêu, muốn mở một sòng đánh bạc như thế này hoàn toàn không thành vấn đề.”