"Nếu bằng hữu ngươi biết, ngươi hãm hại hắn như vậy thì có sao không?"
Nghe Thời Khanh Lạc nói lời này, Lương Hữu Tiêu sờ mũi, "Sao có thể nói là ta hãm hại tên đó được?"
"Tên đó đã sớm nhìn Tiêu Nguyên Thạch không vừa mắt, chẳng qua là ta giúp đỡ đưa ra một chủ ý vui đùa kích thích mà thôi, này có là gì?"
"Dù sao gần đây bọn họ ở kinh thành cũng nhàn rỗi, chuyện kích thích như vậy, đảm bảo sẽ rất thích."
Hắn ta lại nói: "Trước kia còn có chuyện tên đó dám đốt tóc công chúa, tính kế hiểm ác chỉnh Tiêu Nguyên Thạch đã tính là cái gì."
Thời Khanh Lạc: "..." Xem ra Hề Duệ này, cũng là một nhân tài.
Về sau có cơ hội, có thể kết giao.
Nàng có chút tò mò hỏi: "Nếu người này làm như vậy, sẽ không bị người trong nhà đánh gãy chân chứ?"
Lại nói, phụ thân cặn bã cũng là tân quý có binh quyền, có lẽ gia chủ Hề gia có lẽ xem thường phụ thân cặn bã, nhưng hẳn không đến mức muốn gây thù đâu.
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Ha ha chắc sẽ bị đánh"
"Nhưng có nãi nãi tên đó và nương của tên đó, gia gia và phụ thân tên đó muốn đánh gãy chân cũng không dễ dàng."
"Hơn nữa vốn dĩ đã kết hận thù, cũng không sợ có thêm thù nữa."
Hắn ta lại đúng lý hợp tình nói: "Lại nói, ta sắp bị lão gia tử nhà ta đánh gãy chân đây, làm huynh đệ, sao tên đó vó thể đứng nhìn, tất nhiên phải cùng nhau bị đánh gãy chân "
Thời Khanh Lạc: "..." Nói rất đúng có đạo lý.
Nàng vì Hề Duệ ở kinh thành xa xôi kia, có chút mặc niệm.
Lương Hữu Tiêu nói: "Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, vậy thì làm một chút đồ ăn mới mẻ lại ngon đi, ta sẽ cho người chuyển đến kinh thành."
Thời Khanh Lạc nhướng mày, "Sợ là ngươi muốn mượn danh nghĩa của người ta đi?"
Lương Hữu Tiêu: "..." Nữ nhân quá thông minh, có đôi khi cũng không tốt.
Hắn ta ho khan vài tiếng: "Hiểu rõ không nên nói ra."
"Có điều Hề Duệ thật sự rất thích chơi đùa, nếu ngươi chuẩn bị chút trò chơi hiếm lạ nào đó cho tên đó, về sau các ngươi đi kinh thành, cũng có thể để cho tên đó bảo vệ các ngươi."
Tiểu bá vương này không sợ trời không sợ đất, năng lực gây chuyện hạng nhất, đoán chừng mọi người đều đã quen.
Kỳ thật trong kinh thành không ít người đều chán ghét tên đó, nói không chừng còn có người hận không thể trực tiếp muốn g.i.ế.c chết.
Ai bảo tên đó mệnh tốt, đầu thai ở phủ Quốc Công.
Miệng còn đặc biệt ngọt, lừa được lòng của thái hậu và lão thái quân của phủ trấn quốc công, xem tên đó như tâm can bảo bối.
Cho dù những người đó rất chán ghét Hề Duệ, lại không thể làm gì được.
Đương nhiên, nếu chuyện thành, Tiêu Nguyên Thạch cũng sẽ trở thành một trong những người đó.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, xem Hề Duệ như một thiếu niên trung nhị, sẽ thích chơi cái gì.
Ở hiện đại trái lại có rất nhiều trò chơi, nhưng ở cổ đại lại rất hữu hạn.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một đồ vật, hỏi Lương Hữu Tiêu: "Bây giờ kinh thành dùng xi măng làm đường sao?"
Lương Tiêu Hữu có chút khó hiểu, nữ nhân này chuyển chủ đề thật nhanh: "Đã được lấy làm lót đường nền nhà không ít rồi."
"Đường lớn của phố Đông và phố Nam đều gần như dùng xi măng lót đường, trực tiếp đi thông đến hoàng cung và ngoài cửa thành."
"Ngoài cửa thành còn có một đường đi xi măng, trải rộng đến mấy con đường rộng rãi khác."