Thời lão Tam không hiểu lắm: “Tại sao không để mọi người trực tiếp nhìn thấy lão Tứ và thứ nữ kia đã gạo nấu thành cơm?”

Dựa theo kế hoạch Ngô gia, chỉ đổi người từ Tiêu Hàn Tranh thành lão Tứ.

Thời Khanh Lạc nhìn ông ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Nếu vậy thì thanh danh của lão Tứ cũng sẽ bị hủy hoại theo đúng không? Rõ ràng có thể chỉ làm bại hoại danh tiếng của Ngô gia, tại sao phải để cả hai bên cùng chịu thiệt?”

“Tuy Thời lão Tứ chưa kết hôn, nhưng nếu quả thật gạo nấu thành cơm với nữ nhân kia ở bữa tiệc ngắm hoa thì danh tiếng sẽ không tốt, sao có thể thi tú tài được nữa?”

Ý trên mặt chữ là, còn gây chuyện thế nào?

“Hơn nữa, nhất định Ngô gia sẽ trả thù, nói là do Thời lão Tứ c=ố ý mê hoặc Ngô gia tiểu thư, muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Nếu như Ngô gia không muốn dính líu đến Thời lão Tứ, còn có thể nói là không muốn kết thân, trực tiếp đuổi nữ nhân kia đi xuất gia.”

“Cứ như vậy, tất cả lời mắng chửi sẽ nhắm vào Thời lão Tứ.”

“Nhưng một khi không đụng vào thứ nữ của Ngô gia, lại để người khác chứng kiến nữ nhân kia ôm Thời lão Tứ không chịu buông, Thời lão Tứ lại như chính nhân quân tử mà từ chối, cứ như vậy, mọi người sẽ đứng về Thời lão Tứ.”

“Ngô gia bị ép cũng chỉ có thể gả nữ nhân không đứng đắn kia cho Thời lão Tứ.”

Nàng tiếp tục nói: “Bây giờ sự trong trắng đã bị hủy hoại nhưng Thời lão Tứ mới là người bị hại.”

“Chỉ cần thuận lợi cưới được nữ nhi của Ngô gia, Thời lão Tứ có thể dựa vào Ngô gia để đòi tiền hay cần giúp đỡ, thậm chí là trực tiếp đưa tức phụ đến Ngô gia ở, lấy lí do hoàn mỹ là tức phụ ở nông thôn không quen.”

“Để Ngô gia trợ cấp việc học tập cho người con rể là Thời lão Tứ, muốn đưa ra điều kiện gì thì cứ nói thẳng, Ngô gia không đồng ý thì mang đám người lão thái thái đến uy h.i.ế.p làm ầm ĩ.”

“Thời lão Tứ hoàn toàn có thể dùng chuyện Ngô gia bố trí chuyện của tướng công ta, để uy h.i.ế.p Ngô gia.”

“Khẳng định là Ngô gia sợ Thời lão Tứ nói ra, dù sao thầy của tướng công ta không phải người ngồi không, muốn thu thập một Ngô gia cũng không khó, như vậy Ngô gia chỉ có thể chịu sự uy h.i.ế.p của Thời lão Tứ, cung cấp đồ ăn thức uống.”

“Bảo đảm mỗi ngày ở Ngô gia đều có kịch hay diễn ra.”

Cần gì phải tự mình ra tay, nàng vẫn thích xem tiết mục chó cắn chó hơn.

Không phải Ngô gia muốn tìm cực phẩm Thời gia sao, muốn hại các nàng sao?

Vậy hãy để Ngô gia tự mình thử nghiệm một chút sức mạnh của cực phẩm Thời gia.

Những lời này hoàn toàn làm cho Thời lão Tam và Lương Hữu Tiêu ngẩn người ra, còn có thể chơi như vậy sao? Quá hay!

Thời Khanh Lạc nhìn thấy hai người Lương Hữu Tiêu và Thời lão Tam đang kinh ngạc nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên.

Sau đó lại quay sang nhìn thấy trong mắt tiểu tướng công chứa ý cười, quả nhiên vẫn là đại lão nhà nàng bình tĩnh nhất.

Nàng nói với Thời lão Tam: "Ông nói lời này của ta cho Thời lão tứ, cùng cùng với mấy ưu đãi mà mình nghĩ ra nữa."

Lại bổ sung một câu, "Còn có, phải để cho lão thái thái trong nhà biết, lợi ích sau khi lão Tứ cưới thứ nữ Ngô gia, để cho bọn họ có thể đi theo chiếm được bao nhiêu chỗ tốt."

Đừng thấy ở trước mặt nàng, sức chiến đấu của cực phẩm Thời gian yếu như gà, đó cũng là do trước kia nàng dùng thuốc nổ đất và dây mây hầu hạ, hù hù dọa mấy người bọn họ.

Bằng không với sức chiến đấu của người nhà kia, cũng không chỉ có như vậy đâu.

Mấy người Thời lão thái thái mà ngồi dậy khóc lóc om sòm, ngay cả Tiêu lão thái thái cũng không thể so sánh được.

Thời Lão Tam gật đầu, "Được, ta sẽ nói cho lão Tứ những ích lợi đó, đệ ấy nhất định sẽ nghe lời."

Chuyện này đối với người nhà mà nói, chẳng những không có tổn thất, còn có thể lấy được chỗ tốt từ Ngô gia, cớ sao mà không làm đây?

Lương Hữu Tiêu tự rót cho mình một chén trà, trong mắt mang theo vài phần hứng thú tò mò hỏi Thời Khanh Lạc: "Vậy ngươi chuẩn bị những gì để đáp lễ cho bên phía kinh thành kia đây?"

"Dùng phương pháp ta nói vừa rồi không được sao?"

Mặc dù là nói như vậy, nhưng dường như lại không có ý tứ như vậy.



Mấu chốt là phương pháp này cũng không thật sự làm cho Tiêu Nguyên Thạch bị thương gân động cốt.

Khanh Lạc cười cười, "Ngươi có thể dùng phương pháp này, có điều phải đổi một đối tượng khác."

Lương Hữu Tiêu khó hiểu, "Đổi đối tượng? Có ý tứ gì?"

Thời Lão Tam cũng nhìn nàng tỏ vẻ không hiểu.

Lần này ngay cả Tiêu Hàn Tranh đều có chút không rõ là đổi đối tượng gì.

Khanh Lạc cũng không vòng vo, "Đổi nữ nhân thành nam nhân."

“Nếu như ta muốn phản kích, thì sẽ tìm cơ hội hạ dược ông ta, sau đó tìm một nam nhân thích nam nhân đến chiếm hữu ông ta.”

"Lại cố ý dẫn người đi phát hiện,"

"Tiếp theo cả kinh thành đều sẽ biết, Tiêu Đại tướng quân hóa ra không thương hồng nhan lại yêu lam nhan."

Nàng cười hì hì nói: "Đường đường là một Đại tướng quân, vậy mà lại có loại yêu thích này, sẽ tổn hại rất nhiều đến hình tượng của ông ta."

"Thánh Thượng cùng các đại thần trên triều đình, về sau có lẽ khi nhìn ông ta sẽ nhịn không được nghĩ, hóa ra Đại tướng quân lại có cái sở thích quái dị này."

"Bằng hữu của Tiêu Đại tướng quân giao hảo, cũng có khả năng sẽ xa cách ông ta, vì sợ ông ta nhớ thương muốn gây họa cho bọn họ."

"Hơn nữa trong quân doanh cái gì nhiều nhất? Đó chính là nam nhân."

"Về sau Tiêu Đại tướng quân đi trong quân ngũ, nam nhân bình thường không thể không đề phòng ông ta, sợ ông ta xuống tay đối với bọn họ."

"Có nam nhân yêu thích giống như vậy, có lẽ sẽ chủ động tìm mọi cách lên giường với ông ta.”

"Hơn nữa khi nữ nhân trong phủ tướng phủ kia biết được, sẽ không xa cách ông ta?"

"Một chuyện có nhiều lợi ích."

"Phốc!” Lương Hữu Tiêu nhịn không được, phun ngụm trà vừa mới uống ra, "Ông trời ơi, ngươi thật sự rất tuyệt đó!"

Hắn ta cũng không biết nếu thật sự làm như vậy, hình tượng Tiêu Đại tướng quân sẽ có tổn hại đến cái tình trạng gì.

Nhưng hắn ta biết, chủ ý này quả thực rất độc ác.

Có điều hắn ta rất thích, ngẫm lại đã thấy kích thích rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play