Đột nhiên nàng cảm thấy mình đang phát triển theo hướng thần côn.
Bởi vì chứng kiến mới được lão thần tiên sờ đầu, Thời lão Tam đều tin lời này, khẽ cắn môi, "Được, ta sẽ tận lực để ý bọn họ, không cho họ làm chuyện xấu. "
Thời Khanh Lạc nhìn ra được, người cha cặn bã này muốn sinh con trai đến phát điên rồi.
Chẳng qua đây là cổ đại, cực kỳ coi trọng việc nối dõi tông đường.
Trong thôn, nếu nhà ai không sinh được nhi tử, thì sẽ cảm thấy không ngẩng đầu lên được.
Thời Khanh Lạc nhìn ông ta cười như có như không hỏi: "Nếu có người sai khiến các ngươi đi cáo trạng ta bất hiếu, các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Thời Lão Tam bị nàng nhìn đến da đầu có chút tê dại, "Vậy nhất định sẽ không đi cáo trạng!"
Nếu như không phải nha đầu này có thể hỗ trợ chuyện cầu nhi tử, ông ta cũng sẽ không nói chắc chắn như vậy, đã lập tức đi cáo trạng rồi.
Thời Khanh Lạc lại hỏi: "Nếu có người đến châm ngòi, để cho các ngươi đến tìm ta hoặc là làm phiền Tiêu gia, các ngươi sẽ làm thế nào?"
Thời Lão Tam nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết? Sau đó nghe ngươi an bài? "
Xem như ông ta đã biết, đoán chừng có người muốn chỉnh nha đầu này hoặc là Tiêu gia.
Lúc này Thời Khanh Lạc phát hiện ra Thời lão Tam thật là một người thông minh. "Ông giác ngộ rất tốt."
"Nếu ai đến tìm những người khác trong nhà, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Vì nhi tử, cho dù là bán đứng cha nương ruột, ông ta cũng làm.
Đương nhiên, mấu chốt cũng là ông ta không hy vọng cha nương và huynh đệ lại làm chuyện xấu, nếu không đắc tội lão thần tiên làm sao bây giờ?
Lại nói, nha đầu này thật lợi hại.
Nói không chừng đến lúc đó chẳng những làm chuyện xấu không thành, còn bị nàng thu thập chỉnh đốn một trận, hà tất gì phải khổ như vậy.
Thời Khanh Lạc càng cười tươi hơn, "Không tồi, ông rất thông minh."
"Ta coi trọng ông."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng về người cha này chính là gian đối lừa lọc, chuyện xấu gì cũng chỉ Ngưu thị làm.
Hiện tại nàng phát hiện, ông ta chính là người thông minh khó có được trong Thời gia.
Chính là trước kia thông minh không có đất dụng, không làm chuyện tốt, sau này phải thay đổi mới được.
Nguyên chủ là bị Ngưu thị đẩy ngã mà chết, tuy rằng cũng chỉ là vô tình, nhưng dù sao cũng là thủ phạm.
Nhưng sau khi kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, nàng phát hiện nguyên chủ không có hận cha nương cực phẩm Ngưu thị và Thời lão Tam này, trái lại còn mang theo vướng bận.
Lưu lại một tiềm thức không muốn nàng đi báo thù, mới hoàn toàn tiêu tán.
Nếu không cho báo thù, vậy nàng sẽ giáo huấn cách làm người cho đám cực phẩm này.
Thời Lão Tam "..." Thật ra ngươi không cần xem trọng ta.
Nghe được lời này của nữ nhi, đột nhiên ông ta cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng vì nhi tử, cũng chỉ có thể nhận.
Thời lão tam chủ động nói nếu trong Thời gia có bất kỳ gió thổi cỏ lay, chỉ cần liên quan đến Thời Khanh Lạc hoặc là Tiêu gia, đều sẽ len lén nói cho bọn họ biết.
Thời Khanh Lạc lấy ra ba nén nhang, đồng thời đá nhẹ chốt mở điện.
Lúc này mới lùi về đưa nhang cho Thời lão tam: "Tạm thời ta tin tưởng ông một lần."
"Sư phụ, nếu như ngài cũng miễn cưỡng tin tưởng ông ta, thì lại hiển linh đi."
Tiếng nói vừa dứt, trên đỉnh đầu có một trận gió nhẹ thổi qua.
Thời lão tam lập tức nhận nhang, rất thành kính đi tới trước bài vị của lão đạo trưởng, quỳ lạy một trận: "Lão thần tiên, ta nhất định sẽ làm tốt, ngài cứ việc yên tâm đi."
Lần này cuối cùng trong lòng ông ta cũng tin tưởng hoàn toàn rồi.
Hiển linh một lần là bất ngờ, hai lần thì không phải là bất ngờ nữa.
Hơn nữa mỗi lần đều là nha đầu này nói, gió liền thổi đến, đây không phải là hiển linh thì là cái gì.
Ông ta cũng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải nghe lời đứa nữ nhi lớn này, lão thần tiên vui vẻ, lập tức ban nhi tử cho ông ta.