Bên trên đã nói rồi, nhất định làm rõ chuyện ở phủ Tướng quân.
Bọn họ có một thủ đoạn tra hỏi, những người được giải đi từ phủ Tướng quân trước đó cũng chưa trải qua huấn luyện, cho nên rất nhanh liền nhận tội.
"Tiêu tướng quân, không cần uống trà, chúng ta đã tra ra, bạc và đồ quý giá bị trộm ở nơi nào, vẫn khuyên ngươi không nên ngăn cản chúng ta làm việc."
Tiêu Nguyên Thạch biết người này là cục đá thối, không nể mặt ai.
Chỉ là ai bảo bối cảnh của tên này rất lớn.
Tôn tử của Hình bộ Thượng thư, ở Kinh đô Phủ doãn rèn luyện, tương lai muốn vào Hình bộ.
Ông ta cũng biết khó cứu vãn: "Ta đương nhiên sẽ không cản trở các vị, chỉ là sợ có chút hiểu lầm."
Đình Uý nói: "Bất luận có phải hiểu lầm hay không, chúng ta phải điều tra trước rồi nói sau."
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch lại mắng đám người lão thái thái một lần: "Được, vậy mời các vị."
Cát Xuân Như tái mặt đi, trong lòng nghĩ gặp phiền phức rồi.
Rất nhanh, Đình Uý dẫn người lục soát trong sân của Cát Xuân Nghĩa, tìm thấy đồ đã mất.
Đồng thời còn kêu người đưa đám người lão thái thái tới.
Đám người lão thái thái nhìn thấy từng rương vàng bạc châu báu cùng đồ quý giá được chuyển ra từ trong sân của tiểu súc sinh lập tức tức giận.
Trong lòng càng cho rằng Cát Xuân Như như vậy là muốn âm thầm chiếm đoạt tài sản của phủ Tướng quân đưa cho đệ đệ nàng ta.
Thời Khanh Lạc nói đúng, nữ nhân này là muốn biến toàn bộ phủ Tướng quân thành Cát gia.
Tên súc sinh lão Nhị ngu ngốc thì thôi, nhưng bọn họ không đồng ý.
Lão thái thái lập tức làm ra dáng vẻ khiếp sợ: "Tại sao đồ lại ở trong sân của đệ đệ con dâu?"
Đình Uý quét mắt một vòng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tướng quân phu nhân cùng Cát Xuân Nghĩa đang lúng túng không biết làm sao.
Hắn ta ý vị sâu xa cười cười: "Chuyện này thì chúng ta không rõ lắm."
"Tiêu tướng quân, Tiêu phu nhân, các ngươi có muốn giải thích một chút không?"
"Nếu không thì chúng ta phải bắt Cát Xuân Nghĩa về quy án."
Cát Xuân Nghĩa lập tức cãi lại: "Không phải ta làm, ta không ăn trộm những thứ này."
Quả thật không phải hắn ta làm.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch liền đen lại.
Tiểu tử này lại nhát gan như vậy, hơn nữa nói như thế, chuyện này còn có thể là ai làm?
Không nghĩ tới thật đúng là một kẻ vô ơn, công sức đào tạo trong mấy năm này của ông ta cũng cho chó ăn đi.
Trong lòng Cát Xuân Như bi phẫn, nhưng lại không thể không đứng ra: "Là ta làm."
"Trước đó bà mẫu muốn làm quản gia, ta sợ các nàng mới tới kinh thành không biết quy củ, không cẩn thận tổn hại đến vật mà hoàng đế ban cho, cho nên kêu người dọn tới sân của đệ đệ ta."
"Định là qua một thời gian nữa, đợi sau khi bà mẫu quản gia quen rồi, lại kêu người dọn về nhà kho."
"Chẳng qua là không nghĩ tới, bà mẫu không hỏi ta, liền cho rằng nhà kho bị trộm, chạy đến Kinh đô Phủ doãn báo án, cho nên chuyện này hoàn toàn là một hiểu lầm."
Chuyện này quả thực là do nàng ta làm, mấy đầy tớ kia hẳn là đã khai ra rồi, nàng ta không nhận cũng không được.
Mấu chốt là nàng ta không thừa nhận, chẳng lẽ lại để Tiêu Nguyên Thạch nhận tội?
Vậy thì phu thê bọn họ tuyệt đối bị ly gián.
Đối với việc làm quan của ông ta cũng không có lợi.
Còn liên lụy đến đệ đệ của nàng ta.
Nàng ta không thể để cho đệ đệ gánh tội danh ăn trộm trên lưng, đứng ra thừa nhận mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng danh tiếng của nàng ta cũng bị phá hủy, nàng ta hận không thể ăn đám người lão thái thái.
Tiêu lão thái nghe được những lời này của nàng ta, cũng hận không thể tát vào miệng con hồ ly này mấy cái.