Trở lại phủ tướng quân, gã không qua chỗ của lão thái thái ngay lập tức.
Mà là nhịn xuống sự nóng nảy, trở về gian phòng của mình ngây ngẩn một lúc, đến giờ ăn tối mới đi.
Chờ thêm Cát Xuân Như hầu hạ lão thái thái cho tốt, sau đó rời đi cùng tướng quân thúc thúc của gã, lúc này mới giả bộ như muốn dỗ dành lão thái thái để đòi tiền, đuổi hết nha hoàn ra ngoài.
Đây đều là Thời Khanh Lạc dạy cho.
Cũng vì vậy mà cho dù là Tiêu Nguyên Thạch khôn khéo hay Cát Xuân Như đều không phát hiện vấn đề gì.
Chờ sau khi nha hoàn đi rồi, Tiêu Đại Lang móc thư ra.
Gã thấp giọng nói: “Nãi, thư của nha đầu kia gửi đến, ta đọc cho người nghe nhé?”
Gần đây lão thái thái vô cùng bực bội, mặc dù đã nhiều lần xử lý con hồ li chuyên mê hoặc kia, nhưng đối phương càng ngày càng xảo trá không dễ chọc.
Đặc biệt là chuyện ở nhà kho, bà ta mơ hồ có một loại dự cảm xấu, cảm thấy hai tên súc sinh kia đang giấu đại chiêu để đối phó với bọn họ.
Bây giờ nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Mau đọc đi!”
Những người khác cũng không nhịn được mà vây xung quanh.
Chờ đến khi Tiêu Đại Lang đọc xong thư, Tiêu lão thái thái không nhịn được mà vỗ chân: “Tốt lắm.”
Nha đầu kia thật sự rất hư hỏng liều lĩnh, nhưng bọn họ thích.
Lão thái thái lại dặn dò: “Đại Lang, ngày mai ngươi cứ dựa theo lời nha đầu kia nói mà làm.”
Bà ta hé mắt: “Hai tên súc sinh kia muốn đưa chúng ta trở về, chúng ta cũng không cần nể mặt bọn hắn.”
Bà ta không ngốc, trong khoảng thời gian này ở chung, đã nhìn thấu hai tên súc sinh bất hiếu kia.
Biết đối phương đang nghĩ cách xử lý bọn họ.
Chỉ tiếc là bọn họ nôn nóng cũng không có cách nào, vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Hiện tại Thời Khanh Lạc đưa ra chủ ý, đối với bọn họ mà nói quả thực là mưa rơi đúng lúc!
Ở một gian nhà khác trong phủ tướng quân.
Cát Xuân Như đang bóp vai giúp Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta chưa bao giờ để nha hoàn làm chuyện này, đều muốn đích thân mình làm.
Một là muốn làm cho Tiêu Nguyên Thạch cảm động, dù sao nàng ta đã vất vả hầu hạ lão thái thái cả một ngày, còn đặc biệt hầu hạ ông ta, chắc chắn ông ta sẽ đau lòng.
Hai là không muốn cho nha hoàn chạm vào Tiêu Nguyên Thạch, lỡ như biến thành thông phòng, ông ta chỉ có thể là của một mình nàng ta.
“Tướng công, mấy ngày nữa thật sự có thể đưa đám người lão thái thái trở về sao?” Nàng ta thật sự chịu không nổi, sắp hỏng rồi.
Mỗi ngày, trời còn chưa sáng, lão thái bà kia đã sai nàng ta đến hầu hạ, đồ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối đều bắt nàng ta chuẩn bị thức ăn, hành hạ đến mức gần đây nàng ta gầy đi trông thấy.
Tiêu Nguyên Thạch cũng rất đau lòng cho tiểu kiều thê: “Cố gắng chịu đựng vài ngày nữa, hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài mượn tiền để duy trì chi tiêu của phủ tướng quân.”