Bạch Hủ và Thời Khanh Lạc cũng không khách sáo, ngồi xuống lập tức bắt đầu đánh cờ.

Ngay từ đầu Bạch Hủ còn rất bình tĩnh mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng càng về sau vẻ mặt càng nghiêm túc, do dự.

Kết quả không cần nói cũng biết, Bạch Hủ bị ngược đến hoài nghi cuộc sống.

Không thể so với Mạc Thanh Lăng, so với Tiêu Hàn Tranh, thậm chí hắn ta còn không thể so được với một nử tử nông thôn …

Vẻ mặt hắn ta giống như sống không còn gì luyến tiếc: “Tại sao kỹ năng chơi cờ của ngươi tốt quá vậy?”

Thời Khanh Lạc ngạo nghễ nâng cằm: “Nhất nhiên rồi.”

“Trước mặt những người khác, ta không dám xưng có tài nghệ đánh cờ tốt, nhưng ở trước mặt ngươi, ta vẫn có thể xưng một chút.”

Trong những năm thường xuyên bị ngược khóc, cố gắng nghiên cứu kỹ năng chơi cờ mới đạt được thành quả như hôm nay.

vậy mà Tiểu Bạch này dám xem thường nàng, đương nhiên phải bị nàng ngược khóc.

Bạch Hủ: “…” Quá đau lòng.

Mạc Thanh Lăng cũng kinh ngạc, thật không ngờ kỹ năng đánh cờ của Thời Khanh Lạc cũng không thấp.

Thời gian thành hôn của nàng với Tiêu Hàn Tranh cũng không phải rất dài, hiển nhiên có trình độ như vậy, không phải luyện thành trong thời gian ngắn.

Vậy chắc là học khi còn ở đạo quán.

Hắn ta nhất thời không nhịn được: “Tiêu nương tử, chúng ta đánh một ván?”

Thời Khanh Lạc hào phóng gật đầu, “Được!”

Nàng cũng muốn so tay chơi cờ với cao thủ cổ đại.

Trừ cấp bậc lão đại như tiểu tướng công ra, nàng chịu thua.

Vì thế hai người họ bắt đầu đánh cờ, ngươi tới ta đi ép sát đến từng bước.

Phải mất một thời gian dài mới chơi xong ván cờ này, hai người hoà nhau.

Ấn tượng của Mạc Thanh Lăng đối với Thời Khanh Lạc lại tăng lên rất nhiều.

Chơi cờ còn có thể xem người, hắn ta phát hiện tiểu nương tử này rất có thông minh, suy nghĩ linh hoạt.

“Kỹ năng chơi cờ của phu thê hai người các ngươi đều rất cao, tại hạ bội phục.”

Thời Khanh Lạc mỉm cười: “Đại nhân quá khen!”

Tiếp theo, Mạc Thanh Lăng chơi ván thứ hai với Tiêu Hàn Tranh.

Còn về Bạch Hủ, đã nép qua một bên vẽ vòng tròn tự bế.

Thời Khanh Lạc nhìn sắc trời cũng gần tối, liền đứng dậy mang theo Tiêu tiểu muội đi vào phòng bếp chuẩn bị nồi nấu ăn.

Kỹ thuật xắt rau của Tiêu mẫu rất tốt, cho nên bà là người cắt thịt dê, một đao đi xuống là một lát thịt mỏng.

Bởi vì ăn đồ nhúng vào nước, nước chần qua đồ ăn không được ngon, cho nên trước khi Thời Khanh Lạc ra cửa đã để cho Tiêu tiểu muội hầm gà

Thả hành, gừng và táo đỏ, thêm một ít nấm dại phơi khô vào hầm cùng nhau, như vậy mùi vị nước hầm canh sẽ rất tươi ngon.

Nàng bắt tay vào làm nước chấm.

Ngoài mè, còn có nước sốt đậu lên men mới mở và tương đậu nành.

Còn dùng tương để xào thịt vụn.

Chỉ tiếc thiếu ớt cay, nếu không sẽ ngon hơn.

Vào giờ ăn tối, một mùi hương nồng nặc bay tới trong sân.



Thời Khanh Lạc đã đặt sẵn một chậu băng vào chỗ ăn cơm, căn phòng sẽ không còn nóng nữa.

Khi nàng nhìn thấy Mạc Thanh Lăng và Tiêu Hàn Tranh vừa lúc chơi xong ván cờ, nàng gọi to: “Đến giờ ăn rồi!”

Vốn dĩ Bạch Hủ muốn đi, nhưng khi vừa nghe có cách ăn và nước tương mới nên ở lại cọ cơm.

Mấy người rửa sạch tay xong liền ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy ở giữa nồi có thứ gì đó kỳ lạ.

Điều quan trọng là nó có thể được nấu chín bằng than mà không cần đặt nó trên lửa hoặc bếp.

Thịt dê, thịt lợn, thịt gà và rau xanh tươi được đặt trên bàn.

Thời Khanh Lạc lại bưng vào một cái khay gỗ với nhiều loại nước chấm trên đó.

“Đây là nước sốt mè, chấm thịt dê là ngon nhất.”

“Đây là nước sốt đậu lên men, đây là tương đậu nành, và đây là nước sốt thịt”

“Các ngươi nhìn xem thích cái gì thì lấy cái đó, cũng có thể nếm thử.”

Nước chấm đi kèm đã được chuẩn bị sẵn với số lượng mà mỗi người đều có thể nếm thử.

Ngoài Thời Khanh Lạc ra, mọi người ở đây chưa từng ăn theo cách này.

Mạc Thanh Lăng cười nói: “Không ngờ tới lại có nhiều cách để ăn thịt dê với nước chấm như vậy. Hôm nay chúng ta sẽ phải thử hết.”

Bạch Hủ cũng có hứng thú: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy nó.”

Hắn ta còn nhìn thấy cơ hội làm ăn từ những thứ này, rốt cuộc líc đầu nhà họ Bạch bọn họ là khởi nghiệp từ tửu lầu.

Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội không có lên bàn ăn, hai người ở phòng bếp dùng bữa.

Chủ yếu là vì tị hiềm, rốt cuộc Tiêu tiểu muội còn chưa đính hôn.

Thời Khanh Lạc cũng lưu lại, chuyện nam nữ cùng phòng ở Đại Lương không phải quá quan trọng, cũng không có quy định nữ nhân không thể lên bàn.

Nàng là phụ nhân đã kết hôn, cộng thêm tướng công cũng ở bên, cho nên cũng không cần tị hiềm.

Nhưng nếu Tiêu Hàn Tranh không ở, nàng sẽ không thích hợp để ngồi ăn cùng nhau.

Ở những khía cạnh này, cho dù Thời Khanh Lạc là một người hiện đại, nhưng những gì nên chú ý vẫn sẽ luôn chú ý, nàng không muốn mọi người nghĩ rằng mình là dị loại.

Hơn nữa, việc bảo trì khoảng cách với người khác phái, cũng là việc nên làm của một nữ nhân đã kết hôn như nàng, đồng thời cũng là một loại tôn trọng đối với tiểu tướng công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play