Bạch Hủ và Thời Khanh Lạc cũng không khách sáo, ngồi xuống lập tức bắt đầu đánh cờ.
Ngay từ đầu Bạch Hủ còn rất bình tĩnh mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng càng về sau vẻ mặt càng nghiêm túc, do dự.
Kết quả không cần nói cũng biết, Bạch Hủ bị ngược đến hoài nghi cuộc sống.
Không thể so với Mạc Thanh Lăng, so với Tiêu Hàn Tranh, thậm chí hắn ta còn không thể so được với một nử tử nông thôn …
Vẻ mặt hắn ta giống như sống không còn gì luyến tiếc: “Tại sao kỹ năng chơi cờ của ngươi tốt quá vậy?”
Thời Khanh Lạc ngạo nghễ nâng cằm: “Nhất nhiên rồi.”
“Trước mặt những người khác, ta không dám xưng có tài nghệ đánh cờ tốt, nhưng ở trước mặt ngươi, ta vẫn có thể xưng một chút.”
Trong những năm thường xuyên bị ngược khóc, cố gắng nghiên cứu kỹ năng chơi cờ mới đạt được thành quả như hôm nay.
vậy mà Tiểu Bạch này dám xem thường nàng, đương nhiên phải bị nàng ngược khóc.
Bạch Hủ: “…” Quá đau lòng.
Mạc Thanh Lăng cũng kinh ngạc, thật không ngờ kỹ năng đánh cờ của Thời Khanh Lạc cũng không thấp.
Thời gian thành hôn của nàng với Tiêu Hàn Tranh cũng không phải rất dài, hiển nhiên có trình độ như vậy, không phải luyện thành trong thời gian ngắn.
Vậy chắc là học khi còn ở đạo quán.
Hắn ta nhất thời không nhịn được: “Tiêu nương tử, chúng ta đánh một ván?”
Thời Khanh Lạc hào phóng gật đầu, “Được!”
Nàng cũng muốn so tay chơi cờ với cao thủ cổ đại.
Trừ cấp bậc lão đại như tiểu tướng công ra, nàng chịu thua.
Vì thế hai người họ bắt đầu đánh cờ, ngươi tới ta đi ép sát đến từng bước.
Phải mất một thời gian dài mới chơi xong ván cờ này, hai người hoà nhau.
Ấn tượng của Mạc Thanh Lăng đối với Thời Khanh Lạc lại tăng lên rất nhiều.
Chơi cờ còn có thể xem người, hắn ta phát hiện tiểu nương tử này rất có thông minh, suy nghĩ linh hoạt.
“Kỹ năng chơi cờ của phu thê hai người các ngươi đều rất cao, tại hạ bội phục.”
Thời Khanh Lạc mỉm cười: “Đại nhân quá khen!”
Tiếp theo, Mạc Thanh Lăng chơi ván thứ hai với Tiêu Hàn Tranh.
Còn về Bạch Hủ, đã nép qua một bên vẽ vòng tròn tự bế.
Thời Khanh Lạc nhìn sắc trời cũng gần tối, liền đứng dậy mang theo Tiêu tiểu muội đi vào phòng bếp chuẩn bị nồi nấu ăn.
Kỹ thuật xắt rau của Tiêu mẫu rất tốt, cho nên bà là người cắt thịt dê, một đao đi xuống là một lát thịt mỏng.
Bởi vì ăn đồ nhúng vào nước, nước chần qua đồ ăn không được ngon, cho nên trước khi Thời Khanh Lạc ra cửa đã để cho Tiêu tiểu muội hầm gà
Thả hành, gừng và táo đỏ, thêm một ít nấm dại phơi khô vào hầm cùng nhau, như vậy mùi vị nước hầm canh sẽ rất tươi ngon.
Nàng bắt tay vào làm nước chấm.
Ngoài mè, còn có nước sốt đậu lên men mới mở và tương đậu nành.
Còn dùng tương để xào thịt vụn.
Chỉ tiếc thiếu ớt cay, nếu không sẽ ngon hơn.
Vào giờ ăn tối, một mùi hương nồng nặc bay tới trong sân.