Nếu Thời Khanh Lạc đã xem xong phần lớn, chứng tỏ còn có cơ hội dùng tới.

Thời Khanh Lạc nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Có, nhưng rất kỳ quái, mỗi khi ta cẩn thận suy nghĩ thì trong đầu sẽ trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ."

"Nhưng thỉnh thoảng thấy một thứ gì đó, sẽ đột nhiên nhớ ra, đồ vật như vậy còn có thể có tác dụng khác.

"Giống như là vừa rồi ngài hỏi ta huyện Nam Khê hợp với cái gì, ý tưởng trong đầu ta chính là cây vừng, sau đó còn có những cách dùng khác của cây vừng."

Tất nhiên trong đầu nàng hiểu biết không ít chuyện, cộng thêm nàng còn có một quyển .

Nhưng không thể ném ra hết trong một lần, như vậy há chẳng phải là không có giá trị sao.

Hơn nữa lấy hết ra cũng không thực tế, ăn một hớp cũng không thành người mập.

Ném từng chút một, có lẽ sẽ làm người bên trên kiêng kỵ, nhưng càng nhiều hơn là muốn từ chỗ của nàng lấy được thứ ích nước lợi dân.

Đây mới là cái dù bảo vệ cho nàng và người thân.

Ném ra hết, ai biết Mạc Thanh Lăng hoặc là hoàng đế phía trên hắn ta có lợi dụng xong rồi g.i.ế.c c.h.ế.t không.

Lời này làm cho mấy người ngồi ở đây đều sửng sốt, thì ra còn có thể như vậy?

Đám người tộc trưởng càng tin tưởng đạo sĩ là lão thần tiên, cảm thấy Thời Khanh Lạc như vậy nhất định là do sư phụ thần tiên nhắc nhở và thử thách nàng.

Mạc Thanh Lăng thì nửa tin nửa ngờ.

Chỉ là Thời Khanh Lạc đã nói như vậy, tất nhiên hắn ta cũng không tiện hỏi tiếp.

Chẳng qua là nghiêm túc nhấn mạnh: "Nếu ngươi còn có phương pháp có lợi cho người dân, có thể tới tìm ta, ta có thể báo cáo lên trên."

Ẩn ý chính là, ngươi có thứ tốt có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ không tham lam công lao, sẽ để cho bên trên biết.

Cái Thời Khanh Lạc chờ chính là câu cam kết này của hắn ta: "Được, nếu như ta nhớ tới cái gì, lập tức để tướng công đến tìm đại nhân."

Ở cổ đại mặc kệ là đi một mình hay bái phỏng ai đó, thì nữ tử đều bị hạn chế.

Cũng may ban đầu nàng biết nhìn xa trông rộng, nhìn trúng mỹ mạo tiểu tướng công nên lập tức ra tay, kết quả còn rất ngạc nhiên mừng rỡ.

Giống như mở trứng Phục sinh vậy.

Nếu không thì nàng vẫn chỉ có một mình, hoặc là gả cho một người trượng phu đặc biệt có chủ nghĩa nam tử, như vậy muốn làm cái gì cũng không thuận tiện.

Mạc Thanh Lăng lại ngồi một lát, tiếp đó mang người rời đi.

Mấy người tộc trưởng vừa cười vừa chúc mừng Tiêu Hàn Tranh, bảo hắn cố gắng tập trung vào chuyện thi cử, sau đó cũng rời đi.

Sau khi đám người rời đi, Thời Khanh Lạc nói với Tiêu Hàn Tranh: "Lão Tiêu, nếu đặt nồi sắt làm theo yêu cầu ở trong huyện thành thì một hai ngày có thể lấy được không?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Nàng định làm nồi sắt? Chỉ cần thúc giục một chút, một hai ngày là có rồi."

"Thế nào, nàng muốn một cái nồi làm theo yêu cầu?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn một cái nồi làm theo yêu cầu để ăn thịt dê nhúng."

"Còn có thể nhúng thức ăn, vừa tiện lợi vừa ngon."

"Hôm nay nhắc đến tương vừng, ta đã muốn ăn thịt dê nhúng rồi."

Mặc dù trời nóng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng muốn ăn.



Vừa nói như vậy, nàng cũng có chút nhớ nhung lúc ở hiện đại, nhớ những ngày nóng bức đi ăn lẩu uống bia.

Cũng không biết người cổ đại có thích uống bia không, nàng biết chưng cất.

Nàng cảm thấy hôm khác có thể thử một chút, ở hiện đại có nhiều người thích như vậy, hẳn người cổ đại cũng có thể tiếp nhận?

Không chỉ bia, nàng cũng biết chưng cất cả rượu trắng

Thật ra có một đoạn thời gian ông ngoại cảm thấy hứng thú với việc chưng cất rượu, lập tức dẫn nàng đến không ít xưởng rượu, thăm hỏi sư phụ chưng cất rượu một ít.

Nàng chưa có thử làm rượu nho và rượu trái cây, nhưng trên quyển lại có phương pháp ủ.

Tiêu Hàn Tranh: "..." Hắn biết mà, vừa nãy lúc tiểu tức phụ nhắc đến tương vừng, trong ánh mắt đều phát ra ánh sáng muốn ăn.

Hắn bật cười: "Nàng vẽ ra cái nồi đó, một lát nữa ta liền đi huyện thành giúp nàng làm theo yêu cầu."

Còn có cách nào sao, tiểu tức phụ muốn ăn thịt dê nhúng, hắn đương nhiên phải thỏa mãn.

Thời Khanh Lạc đột nhiên nhào vào trong n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh: "Tranh Tranh, yêu huynh c.h.ế.t đi được!"

Tiểu tướng công nhà nàng thật là quá tốt.

Tiêu Hàn Tranh vội vàng đưa tay đón lấy nàng, ôm vào trong ngực, trong ánh mắt mang theo nụ cười bất lực: "Lúc nàng muốn bảo ta làm việc, đều nói yêu ta thích ta."

Bình thường đều gọi là lão Tiêu, có lúc thỉnh cầu hoặc là muốn lời ngon tiếng ngọt lập tức gọi thành Tranh Tranh.

Còn không biết xấu hổ nói thích hắn bao nhiêu yêu hắn bao nhiêu, tiểu lừa gạt.

Dĩ nhiên, hắn tuyệt đối không thừa nhận, thật ra thì hắn thích nàng không biết thẹn thùng như vậy.

Ánh mắt Thời Khanh Lạc đều tràn đầy nụ cười, ôm lấy cổ hắn: "Nhìn thấu nhưng không nói rõ."

Quả nhiên muộn tao này khôg chỉ có IQ cao, EQ cũng đứng đầu.

"Nàng đó!" Tiêu Hàn Tranh dùng trán cọ trán nàng một cái, trong mắt nhiễm một tia tình ý chưa từng cũng đời trước.

Hắn thật không có cách với tiểu tức phụ.

Nàng chính là người mà trời cao phái xuống đánh bại hắn.

Chương 172 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play